#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }
Edit: Mía
Beta: Cá (giấu bản edit gần năm mới beta huhu tội lỗi =)))))
chương 258
Từ đó về sau, trừ lúc trong lớp, ở đâu có Diệp Mộ Sanh thì ở đó có thể nhìn thấy bóng dáng Bùi Tịch, đa số là nhìn thấy cả đám người Từ Dịch.
Trường của Diệp Mộ Sanh, giờ tự học đến tối của học sinh nội trú đến 21:50 là tan học, học sinh ngoại trú thì tan sớm hơn mười phút.
Tiết cuối giờ tự học tối, chủ nhiệm lớp không đến lớp. Diệp Mộ Sanh làm xong bài tập, lấy điện thoại ra, lên QQ, thấy ngay tin Từ Dịch gửi cho mình.
Mấy ngày nay chơi cùng đám Từ Dịch, Diệp Mộ Sanh cũng thêm QQ bọn họ.
Từ Dịch: Anh Diệp, đại ca bị giáo viên lớp em gọi đến giáo huấn, anh ấy bảo anh tan học đợi một chút.
Diệp Mộ Sanh: Ừ.
Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối đầu tiên vang lên, Diệp Mộ Sanh đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Đứng ở cửa lớp 11-2, nhìn về chỗ của Bùi Tịch, thấy Bùi Tịch vẫn chưa về, Diệp Mộ Sanh tựa vào tường, ngước mắt xuất thần nhìn bầu trời đêm.
Bùi Tịch từ phòng làm việc giáo viên đi ra, nhìn thấy bóng người Diệp Mộ Sanh cảm thấy hơi kinh ngạc nói: "Diệp Mộ Sanh cậu chờ tôi này!"
Mặc dù trước khi tới phòng giáo viên Từ Dịch có gửi lời tới Diệp Mộ Sanh, nhưng với việc Diệp Mộ Sanh chờ hắn thì hắn cũng không hy vọng nhiều, dẫu sao có lần hắn có chuyện phải ở lại lớp mấy phút mới ra được thì Diệp Mộ Sanh đã đi rồi.
Nghe giọng Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên quay đầu, gió đêm mát lạnh thổi qua làn tóc rối của cậu, đôi mắt đào hoa dù bình lặng như nước, nhưng sáng ngời động lòng người như những vì sao sau lưng cậu.
Dáng vẻ điềm tĩnh, trong nháy mắt khiến Bùi Tịch đang não lòng bình tĩnh lại.
Đến gần Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch đưa tay ra vuốt mái tóc rối tung của Diệp Mộ Sanh, giọng cuốn hút nói: "Nổi gió rồi."
"Đi thôi." Diệp Mộ Sanh đẩy tay Bùi Tịch ra, bước đi trước.
Hai người sóng vai chậm rãi đi trên đường, sau khi Bùi Tịch phát hiện nhà hắn cùng một đoạn đường với nhà Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch thường xuyên đêm đi chơi không về nhà lại cùng Diệp Mộ Sanh mỗi ngày về cùng nhau.
"Sao cậu bị chủ nhiệm gọi đi?" Diệp Mộ Sanh liếc nhìn Bùi Tịch cười đùa hí hửng, hỏi.
"Bởi vì lúc chủ nhiệm đến lớp, đúng lúc đó tôi đang chơi game. Sau đó ông ấy thu điện thoại của tôi, còn giáo dục tư tưởng tôi nữa." Bùi Tịch ôm vai Diệp Mộ Sanh, giải thích.
Diệp Mộ Sanh hừ lạnh nói: "Đáng đời."
Bùi Tịch cũng không thèm để ý Diệp Mộ Sanh nói lời tổn thương mình, lại gần Diệp Mộ Sanh, ngửi thấy hương thêm quen thuộc, than thở: "Đáng ghét nhất là ngày mốt không phải đại hội thể thao sao? Chạy nam 1600 mét không ai muốn tham gia, chủ nhiệm lấy lý do nên tham gia hoạt động tập thể nhiều hơn, rèn luyện thân thể cái gì đó, nhân cơ hội điền tên tôi."
"Tôi cũng tham gia chạy 1600 mét." Diệp Mộ Sanh đẩy người nào đó dính lên người mình ra, nhàn nhạt nói.
"Trời, cậu chạy 1600 mét!" Nhìn tới nhìn lui Diệp Mộ Sanh mặt không cảm xúc, khí chất cao lãnh, nhưng nom trắng trẻo, có chút gầy yếu, Bùi Tịch giễu cợt nói: "Có phải lớp cậu không ai tham gia chạy 1600 mét, sau đó đẩy lớp trưởng là cậu ra đúng không? Nhưng mà cậu chạy 1600m, tôi đoán cậu chạy được một nửa đã thở không ra hơi rồi."
"Thở không ra hơi là cậu đấy." Diệp Mộ Sanh lạnh mắt liếc nhìn Bùi Tịch cười trên sự đau khổ của người khác, không vui nói. Bùi Tịch thật ra đoán đúng rồi, cậu không có không có hứng thú với hội thao, tham gia chạy 1600 mét là bị ép.
"Không thở được? Đùa à, tôi nói với cậu tôi sẽ là người đầu tiên về đích, cậu có tin hay không!" Bùi Tịch tâm trạng đột nhiên tốt hơn nhiều, không nhịn được cười nói.
Chương 259
Bùi Tịch nhân cơ hội nói: "Vậy chúng ta cược gì nào?"
"Cược gì?" Diệp Mộ Sanh hỏi.
"Tôi mà đứng đầu thì cậu phải hát "Uy Phong Đường Đường" cho tôi nghe, nếu cậu đứng đầu thì tôi hát cho cậu nghe. Hát cả đoạn thở gấp, thế nào, cược không?" Bùi Tịch tự nhận sẽ không thua nhìn chằm chằm gò má lạnh nhạt của Diệp Mộ Sanh, tưởng tượng cảnh cậu hát tiểu hoàng ca.
"Bùi Tịch, có phải cậu về nghe Thanh mị hồ với Tuyệt thế tiểu thụ, rồi nghe những bài khác giống như thế không?" Thấy bài Bùi Tịch không phải hai bài hôm đó cậu nhắc tới, Diệp Mộ Sanh mặt lạnh trêu ghẹo nói.
Bùi Tịch lại gần bên tai Diệp Mộ Sanh, giọng trầm thấp cười nói: "Nếu không phải là vì cậu, tôi sẽ không tò mò chạy đi nghe tiểu hoàng ca, Diệp Mộ Sanh cậu là đồ khó hiểu."
Nguyên văn là 闷骚 chỉ những người ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp.
"Bùi Tịch cậu là đồ dễ hiểu(*)." Diệp Mộ Sanh mặt lạnh đáp trả, ai ngờ trong nháy mắt Bùi Tịch cười ra tiếng.
Nguyên văn là 明骚 tức là người trong lòng ra sao bên ngoài là vậy.
Nhéo mặt Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch không nhịn được cười nói: "Tôi dễ hiểu. Vậy rốt cuộc cuộc cậu muốn cược không?"
Bỏ tay Bùi Tịch ra, Diệp Mộ Sanh gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Cược."
Dù là cậu hát, hay là Bùi Tịch hát, với cậu đều có lợi, dĩ nhiên cậu phải cược.
"Được rồi quyết định vậy đi, không cho phép đổi ý." Lúc này vừa vặn lúc tới ngã rẽ, Bùi Tịch buông Diệp Mộ Sanh ra, bước nhanh tới con đường khác.
"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Mấy ngày trước Bùi Tịch đều dính vào mình một lúc sau đó mới rời đi, hôm nay chẳng những đi thẳng còn chạy nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Mộ Sanh cong môi: "Mau cong đi."
Mặt khác, sau khi không thấy bóng dáng Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch dựa vào một thân cây, nhắm mắt lại che mặt lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó, vừa rồi mình làm gì thế... Đánh cược với Diệp Mộ Sanh hát Uy phong đường đường, cậu ấy còn đồng ý!"
Chẳng qua tối qua cậu nghe bài này, trong lúc nhất thời không biết dùng cái gì làm điều kiện cược, lại nhớ tới Diệp Mộ Sanh từng bảo mình hát tiểu hoàng ca, sau đó mới dứt khoát dùng cái này làm điều kiện cược.
"Nhưng mà, Diệp Mộ Sanh hát tiểu hoàng ca sẽ trông ra sao nhỉ? Mặt không cảm xúc? Mặt ngại ngùng? ... Thật là mong đợi." Từ từ mở mắt nhìn qua kẽ ngón tay, Bùi Tịch nhìn bầu trời xanh đậm dày đặc ánh sao, đột nhiên nghĩ tới ánh mắt Diệp Mộ Sanh.
"Mắt Diệp Mộ Sanh đẹp hơn mấy ngôi sao này." Bùi Tịch lẩm bẩm một câu, buông tay xuống đút tay vào túi quần, phất phơ bước đi.
Sau khi về nhà, Diệp Mộ Sanh móc ra chìa khóa, mở cửa.
Đẩy cửa ra, vẫn một màu đen như mọi khi, lạnh tanh như thường lệ.
Diệp Mộ Sanh bình tĩnh đóng cửa, bấm công tắc mở đèn, thay xong giày, đi tới phòng ngủ.
Trong thế giới này, hoàn cảnh gia đình nguyên chủ rất bình thường, năm bảy tuổi ba mẹ ly hôn, sau đó cậu sống cùng mẹ tới giờ.
Mẹ nguyên chủ là Diệp Thanh mở cửa hàng lẩu, vì để thuận tiện, cộng thêm nguyên chủ rất độc lập không tới người chăm sóc, vì vậy sau khi nguyên chủ lên cấp ba, bà luôn ngủ lại trong tiệm.
Cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm xong Diệp Mộ Sanh ngồi trước máy vi tính, đăng nhập lý lịch tác giả, cập nhật những bộ truyện cũ.
Ngay sau đó di chuột, mở sách mới, bắt đầu gõ chữ.
Theo ý nghĩ trong đầu, Diệp Mộ Sanh khống chế ngón tay, nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Mấy ngày nay sau khi viết xong tiểu thuyết của nguyên chủ, cậu bắt đầu thử tự viết tiểu thuyết.
Sửa một chút không biết bao nhiêu lần, hôm nay cuối cùng có chút cảm giác.
Viết xong chương một, Diệp Mộ Sanh dựa vào ghế, nhìn chằm chằm máy vi tính nhíu mày nói: "Quyển sách này tên gì nhỉ?"
Lúc viết quyển mới này, ở cột tiêu đề cậu tùy tiện gõ hai chữ Hải Đường, chẳng lẽ gọi luôn là "Hải Đường"?
Thế này thì. . . Tùy tiện quá
CHƯƠNG 260
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Mộ Sanh đeo tai nghe, tay cầm một chai sữa An Mộ Hy mặt không biểu cảm.
Lúc đi tới khúc rẽ, một bóng người dựa trên tường, phản chiếu trong con ngươi trong suốt của Diệp Mộ Sanh.
Đợi đã lâu, rốt cuộc Diệp Mộ Sanh cũng đến, Bùi Tịch vui vẻ đứng thẳng lên, bước về phía Diệp Mộ Sanh, thuận tay cướp sữa bò trong tay cậu.
"Chờ cậu lâu như vậy, tôi đói rồi." Nói xong, Bùi Tịch cũng không để ý chân mày nhíu lại Diệp Mộ Sanh, ngậm vào ống hút.
"Tôi uống rồi." Diệp Mộ Sanh lạnh giọng nhắc nhở.
Nuốt dòng sữa vào miệng, Bùi Tịch thờ ơ nói: "Tôi biết, đều là con trai thì quan trọng gì, tôi và bọn gấu hai cũng thường xuyên uống đồ đối phương uống rồi!"
"..."
Diệp Mộ Sanh mặt tỏ vẻ chê bai Bùi Tịch, sau đó trực tiếp đi qua Bùi Tịch.
"Diệp Mộ Sanh cậu..." Nhìn Diệp Mộ Sanh, đột nhiên chân mày Bùi Tịch nhướng lên. Hắn mới nhớ ra, người này có bệnh sạch sẽ...
Bùi Tịch đuổi kịp Diệp Mộ Sanh, đưa sữa tới trước mặt Diệp Mộ Sanh, cười nói: "Này, trả lại cho cậu, còn uống không?"
"Cút!" Diệp Mộ Sanh một ánh mắt cũng không bố thí cho người nào đó hí hửng cười đùa.
"Tôi không cút, hay là cậu làm mẫu cho tôi một chút đi." Khoác tay lên vai Diệp Mộ Sanh, nhìn thấy Diệp Mộ Sanh hơi đỏ mặt, mắt Bùi Tịch hơi nheo lại, trông tâm trạng rất tốt.
"..." Diệp Mộ Sanh chọn coi thường Bùi Tịch, không để ý tới hắn, ai ngờ Bùi Tịch đang uống sữa lại lấy một bên tai nghe của cậu xuống.
Nhét tai nghe vào tai mình, Bùi Tịch nghe bên trong truyền tới giọng hát quen thuộc, nụ cười trên mặt rộng hơn: "Diệp Mộ Sanh, tôi còn tưởng cậu nghe tiểu hoàng ca, không ngờ cậu lại nghe nhạc của tôi, không hổ danh là fan chân chính của tôi."
"Chẳng qua ngẫu nhiên phát tới bài này mà thôi." Diệp Mộ Sanh đẩy Bùi Tịch ra, bỏ tai nghe xuống cất đi.
Thấy Diệp Mộ Sanh lấy điện thoại ra, tắt nhạc, Bùi Tịch nhướng mày nói: "Sao cậu không nghe nữa? Có phải muốn tôi hát cho cậu nghe không?"
"Tôi muốn nghe, cậu dám hát không?" Diệp Mộ Sanh cất điện thoại trong túi, ngước mắt bình tĩnh nhìn Bùi Tịch nói.
"..." Bùi Tịch cong môi, cắn ống hút không đáp. Hắn đương nhiên biết Diệp Mộ Sanh nói bài gì, dù da mặt hắn dày đi nữa, cũng không dám ở trên đường lớn hát tiểu hoàng ca đâu!
Uống xong sữa bò vừa hay đi qua một cái thùng rác, Bùi Tịch đẹp trai vất hộp rỗng vào thùng rác, sau đó khoác vai Diệp Mộ Sanh, nói: "Tôi có thể hát cho cậu nghe bài đó."
Diệp Mộ Sanh nói: "Thấp thỏm."
Bùi Tịch: "..."
"Được rồi, tôi nhìn cậu là biết cậu sẽ không nói bài gì bình thường, để tôi hát luôn cho cậu nghe vậy." Bùi Tịch bất đắc dĩ nói.
Nhìn lướt qua khuôn mặt Diệp Mộ Sanh lạnh lùng, Bùi Tịch quay đầu, nhẹ nhàng ôm vai Diệp Mộ Sanh, nhìn phong cảnh dọc đường, mở miệng nhỏ giọng hát nói: "Tôi chỉ là chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc, có thân hình khổng lồ, cá tôm bơi tạt qua thân tôi, cũng có chim đậu trên lưng..."
Bùi Tịch nhỏ giọng hát, tiếng hát không trong suốt thanh thuần như trước, không có cảm giác vừa mở miệng đã khiến người ta thấy tươi sáng.
Nhưng lại mang theo từng chút dịu dàng và yên tĩnh, cho người ta cảm giác rất thư thái, tựa như thế giới dừng lại, chỉ có giai nhịp điệu đang chảy chậm như nước...
"Mắt cậu bao lần thấy xuân thu, nhiều hơn cả thảy núi sông tôi đã thấy, từng yêu..." Lúc Bùi Tịch hát tới đây quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, mà Diệp Mộ Sanh cũng vừa hay quay đầu về phía hắn.
Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Sanh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng giống như ánh mắt của biển khơi, Bùi Tịch tiếp tục hát: "Tôi từng nghĩ bờ vai mình vậy là đủ rộng, đủ để chống đỡ quỳnh lâu dưới đáy biển..."
*Lời bài hát "Chú cá voi hóa thân thành hòn đảo đơn độc
CHƯƠNG 261
Trên vỉa hè, Bùi Tịch mặt lộ vẻ lưu manh ôm Diệp Mộ Sanh trông lạnh nhạt, khẽ ngân nga.
Một cơn gió nhẹ thổi ngang tán cây, thổi tung vài sợi tóc của hai người.
Một bài hát xong rất nhanh, Bùi Tịch nhìn Diệp Mộ Sanh bình tĩnh, mím môi một cái, trong đôi mắt phượng lóe lên tình cảm khó nói.
Ngay lúc Bùi Tịch chuẩn bị mở miệng, Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu, đẩy Bùi Tịch ra hỏi: "Đói không?"
Bùi Tịch liếc mắt nhìn quán mì bên cạnh, lập tức nói: "Dĩ nhiên đói rồi! Hôm nay vì chờ cậu tôi chưa ăn sáng luôn đó."
Hôm nay vì chờ Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch trước kia thường đến muộn cũng sớm rời khỏi giường, chạy đến lối rẽ chờ người nào đó.
"Tôi không bảo cậu đợi." Mặc dù nói như vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh xoay người đi về phía quán mì.
Bùi Tịch cười đi theo Diệp Mộ Sanh vào quán mì: "Nhưng tôi muốn chờ cậu!"
Bà chủ quán mì là một người hơn ba mươi tuổi tướng mạo thanh tú, thấy có khách tới, lập tức nghênh đón.
"Hai anh đẹp trai, ăn mì gì?" Bà chủ cười nói.
Diệp Mộ Sanh thản nhiên nhìn bà chủ một cái, nói với Bùi Tịch: "Ăn gì tự chọn, tôi mời khách, coi như cảm ơn vừa rồi cậu hát."
Bùi Tịch vừa cười với bà chủ, vừa vỗ vai Diệp Mộ Sanh, đưa đầu gần tai cậu, nói: "Cậu ăn gì thì tôi ăn đó?"
Diệp Mộ Sanh lại đẩy Bùi Tịch ra, kéo ghế ngồi xuống, ngước mắt nhàn nhạt nói: "Tôi ăn rồi."
"Vậy cũng được." Bùi Tịch bĩu môi, ngồi xuống đối diện Diệp Mộ Sanh, cười nói với bà chủ: "Dì, cháu một bát trác tương miến."
"Được, anh đẹp trai chờ một lát." Nói xong bà chủ xoay người đi xuống.
"Diệp Mộ Sanh..." Bùi Tịch chống cằm, mắt híp lại cười, nhìn chăm chú người đối diện đang nhìn điện thoại.
Diệp Mộ Sanh tiếp tục nhìn điện thoại, không để ý tới hắn, Bùi Tịch gọi cũng không nhúc nhích.
Bùi Tịch cũng không thèm để ý Diệp Mộ Sanh đối xử với mình lạnh nhạt, đôi mắt phượng sáng lên vẻ đùa cợt, lấy đũa trong ống trúc ra.
Ngón tay khớp xương rõ ràng cầm đũa, đưa về phía Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch hếch cằm lưu manh nói: "Diệp Mộ Sanh, thật ra thì tôi cũng ở dưới, hôm khác tôi xuống dưới cho cậu ăn nhé?"
"..." Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bùi Tịch, trán cau lại, cặp mắt đào hoa lạnh run người.
"Tôi tự mình làm cho cậu ăn, cậu còn trừng mắt nhìn tôi? Sợ tài nấu ăn của tôi hại chết hay là cậu..." Bùi Tịch nhìn lướt qua bốn phía, hạ thấp giọng cười trêu nói: "Hay là cậu nghĩ sang ý khác..."
"Ha..." Diệp Mộ Sanh cười nhạt, đoạt lấy đôi đũa trong tay Bùi Tịch, cùng lúc đó, đôi chân dài dưới bàn cũng dùng sức đá vào dưới người đối phương.
"Ai da!" Bùi Tịch còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác được trên đùi truyền tới cơn đau, lực mạnh tới mức ghế bị đẩy lùi về sau.
"Bùi Tịch cậu ngứa đòn đấy." Diệp Mộ Sanh vốn giọng đã lạnh càng lạnh hơn.
Bùi Tịch bị đá cũng không tức giận, chỉ Diệp Mộ Sanh mặt giễu cợt nói: "Vậy cậu đánh tôi đi! Nhưng Diệp Mộ Sanh, nhắc nhở cậu một chút, cậu đỏ mặt."
Bùi Tịch trêu đùa như vậy, kết quả là bị Diệp Mộ Sanh đá một cái, hơn nữa đá rất mạnh!
Chờ mì bưng lên, Bùi Tịch rút đôi đũa, hỏi: "Cậu ăn không? Tôi có thể chia cho cậu một nửa."
Đáng tiếc Diệp Mộ Sanh cúi đầu, không muốn để ý hắn nữa.
"Vậy tôi ăn một mình!" Bùi Tịch không biết sao lại cười một tiếng, rủ mắt, bắt đầu ăn mì.
Gắp sợi mì bỏ vào trong miệng, Bùi Tịch len lén liếc nhìn người nào đó sắc mặt lạnh nhạt, nghĩ tới màu đỏ ửng trên mặt ai đó, Bùi Tịch không tự chủ được cong môi lên, con ngươi lại dần dần trầm xuống.
CHƯƠNG 262
Tối hôm qua cùng Diệp Mộ Sanh cược hát tiểu hoàng ca cũng được, hắn lại còn cùng Diệp Mộ Sanh, cùng một bạn nam, nói những lời đó...
Quan trọng nhất chính là hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Diệp Mộ Sanh thẹn quá hóa giận rất dễ thương...
Có phải hắn cong hay không?
Bùi Tịch cau mày, không nhịn được ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn người nào đó chơi điện thoại.
Diệp Mộ Sanh như cảm giác được ánh mắt Bùi Tịch vậy, cũng ngẩng đầu lên: "Sao?"
"..." Bùi Tịch không có lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm đôi môi nhạt màu, không quan tâm mình cong hay không nữa, bởi vì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nếu như đè Diệp Mộ Sanh ở dưới người, để đôi môi đó ngậm môi mình, sẽ là hình ảnh thế nào nhỉ?
Bùi Tịch tầm mắt chậm rãi nhìn lên, đối mặt với ánh mắt Diệp Mộ Sanh.
Mới vừa rồi chỉ nói một câu, Diệp Mộ Sanh đã đỏ mặt, như vậy ở trên giường, mặt nhất định sẽ đỏ hơn, mà đôi mắt này cũng sẽ vì ham muốn, dâng lên hơi nước, thậm chí khóc lên...
Suy nghĩ một chút đã...
Bị Bùi Tịch dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm, hai hàng lông mày Diệp Mộ Sanh có chút không vui nhíu lại, giọng lạnh như băng nói: "Bùi Tịch, cậu đang nghĩ gì đấy?"
Giọng Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt làm Bùi Tịch phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lên sự khiếp sợ, vội vàng tránh tầm mắt Diệp Mộ Sanh: "Không có gì không có gì."
Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn mình mấy lần, lại cúi đầu, Bùi Tịch trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nhất thời như nổi lên sóng thần, cuồng loạn không cách nào bình tĩnh.
Con mẹ nó!
Hắn lại ảo tưởng cảnh mình đè dưới người Diệp Mộ Sanh!
Hắn cong thật?
Bùi Tịch cúi đầu nhanh chóng giải quyết bát mì, không dám nhìn Diệp Mộ Sanh, ném một câu ăn xong rồi, chạy ra khỏi quán mì.
"..." Nhìn bóng lưng Bùi Tịch chạy mất dạng, Diệp Mộ Sanh hơi cong đôi môi nhạt màu, nhàn nhạt cười.
Cảm thấy ánh mắt vừa rồi Bùi Tịch nhìn mình rất quen thuộc, bởi vì ở những thế giới khác, lúc làm cùng người yêu nhà mình cũng nhìn mình như vậy.
Xem ra Bùi Tịch cong sớm hơn cậu tính rồi!
Nhưng mà, không phải da mặt Bùi Tịch rất dày sao?
Sao lại bị chuyện này dọa sợ?
"Dì, tính tiền." Diệp Mộ Sanh thu hồi nụ cười, trả tiền đi ra khỏi quán mì, đã nhìn thấy Bùi Tịch khôi phục dáng vẻ phất phơ, đang tựa vào cây chờ cậu.
Dọc theo đường đi Bùi Tịch vẫn ôm vai Diệp Mộ Sanh, luôn luôn đùa giỡn Diệp Mộ Sanh một chút, giống như chuyện ở quán mì không xảy ra vậy.
Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn nhận ra được Bùi Tịch không dám nhìn thẳng mắt cậu, dù cho vô tình chạm mắt, Bùi Tịch cũng sẽ nhanh chóng tránh.
Đến cửa phòng học, thấy Diệp Mộ Sanh phải bước vào lớp 1, Bùi Tịch vội vàng kéo tay Diệp Mộ Sanh lại: "Diệp Mộ Sanh."
Diệp Mộ Sanh quay đầu nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì nói mau."
"Cậu có người cậu thích không?" Bùi Tịch thản nhiên hỏi.
"Không có." Nói xong, ánh mắt Diệp Mộ Sanh lướt qua đôi môi mỏng khẽ nhếch lên của Bùi Tịch, bỏ tay Bùi Tịch ra, xoay người đi vào lớp 1.
"Không có lại vừa hay." Bùi Tịch trầm mặc chốc lát, đôi mắt phượng sáng lên ý cười, nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người trở về lớp mình.
Bùi Tịch mới vừa ngồi vào chỗ, Từ Dịch đã cầm bữa sáng, mặt đầy kinh ngạc đi tới: "Đại ca, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, đám gấu hai chưa đến mà anh đã đến rồi!"
Bùi Tịch liếc mắt nhìn Từ Dịch, gác hai chân, dựa vào ghế cười nói: "Hôm nay mặt trời không mọc đằng Tây, nhưng tôi tìm được mặt trời rồi."
________
chà cháu tôi =)))))))))))))))
hi mn sau một thgian vắng bóng mình comeback lại all truyện trên nhà mình, cảm ơn mn đã luôn chờ đợi như hòn vọng phu