Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 96

Edit: Cá
_______
Hiệu quả của Hoa Dung Cao làm hắn đau đớn, lưỡi dao sắc bén làm hắn đau nhức, nước suối ngấm vào miệng vết thương làm hắn đau xót, trong lòng lại đau nhói, rất nhiều thương đau hòa lẫn vào nhau, nhưng trên mặt Quân Khanh Mặc vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, thật giống như hắn không hề bị thương.
Đột nhiên Quân Khanh Mặc dừng động tác lại, nhìn người vận hồng y đang bước về phía mình từ xa, Quân Khanh Mặc tựa như tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên hoảng loạn.
Diệp Mộ Sanh mặt mày như họa, khẽ mỉm cười đi về phía suối nước nóng, sau đó tháo đai lưng. Hồng y rơi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn cân xứng.
Sóng mắt Diệp Mộ Sanh lưu chuyển, khóe môi nhẹ giương, duỗi tay cởi dây cột tóc, gió nhẹ thổi qua, dây cột tóc màu đỏ từ trong tay Diệp Mộ Sanh bay xuống, tóc dài phiêu theo gió, cậu rảo bước tiến đến suối nước nóng.
Thấy Diệp Mộ Sanh lại đây, Quân Khanh Mặc trộm ném chủy thủ vào suối nước nóng, trong lòng thấp thỏm bất an, sắc mặt lại lãnh đạm mà nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh.
Vừa rồi lúc Quân Khanh Mặc rời đi, Diệp Mộ Sanh đã dùng nội lực phá tan huyệt đạo, và suy tư nguyên nhân khiến Quân Khanh Mặc tức giận. Cuối cùng đã có kết luận, hẳn là do Quân Khanh Mặc bị ảnh hưởng bởi quá khứ bi thảm quá nhiều, làm cho Quân Khanh Mặc không muốn bỏ cuộc.
Mặc dù Diệp Mộ Sanh luôn miệng nói mặc kệ Quân Khanh Mặc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới cấm địa Ma giáo.
Diệp Mộ Sanh bước xuống suối nước nóng, nước dâng lên vừa vặn chỗ nào đó của cậu, trên người Diệp Mộ Sanh vẫn còn lưu lại những vết loang lổ mà hai người hoan ái đêm qua.
Diệp Mộ Sanh ngồi đối diện với Quân Khanh Mặc, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhất thời đều không lên tiếng, Diệp Mộ Sanh thấy Quân Khanh Mặc muốn quay đầu, cậu lập tức gọi “Quân Khanh Mặc……”
“Ừm.” Quân Khanh Mặc đáp.
“Nhìn ta.” Diệp Mộ Sanh nói xong liền chậm rãi tới trước mặt Quân Khanh Mặc, da thịt hai người ở trong nước chạm vào nhau nháy mắt, Quân Khanh Mặc khẽ run lên.
“Đừng nháo.” Quân Khanh Mặc quay đầu, lại bị Diệp Mộ Sanh dùng tay vặn lại, cậu nhìn thẳng hắn.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có yêu ta không?” Tay Diệp Mộ Sanh từ từ trượt xuống, ôm cổ Quân Khanh Mặc, thân thể dựa vào trên người Quân Khanh Mặc, mị nhãn như tơ, thanh âm mang theo nghi hoặc.
“Yêu.” Quân Khanh Mặc không do dự chút nào. Vừa rồi hắn rời đi chính là sợ mình sẽ làm tổn thương Diệp Mộ Sanh, hắn sợ rằng sẽ xúc phạm tới người tốt một lòng hướng về mình trước mắt.
“Ta lại hỏi ngươi, ta là ai?” Diệp Mộ Sanh nhìn máu tươi dính trên tay mình, con ngươi lóe lóe, tiếp tục hỏi.
“Diệp Mộ Sanh.” Quân Khanh Mặc liếc mắt nhìn màu nước xung quanh bị máu tươi của mình nhiễm đỏ, tự biết là không thể gạt được Diệp Mộ Sanh, bèn ngoan ngoãn trả lời.
“Ừ, còn gì nữa?”
“Nương tử của ta.”
“Nếu ngươi biết ta là nương tử của ngươi, vậy ngươi nói xem ta có nên quản chuyện của ngươi không?” Diệp Mộ Sanh lại nói.
Quân Khanh Mặc nghe ra ý tứ của Diệp Mộ Sanh, trong lòng hiện lên khẩn trương, vội vàng nói “Thực xin lỗi nương tử, câu kia chỉ là lời nói lúc nóng giận.”
Lúc bấy Quân Khanh Mặc nhớ tới tháng năm bi thương còn bé, lại bị Diệp Mộ Sanh kích thích, hắn nhất thời tức giận nên mới miệng nhanh hơn não phun ra câu đó.
“Quân Khanh Mặc, ta muốn đi tìm nam nhân khác, ta không cần ngươi nữa.” Diệp Mộ Sanh cười cười nói.
“Ngươi dám!” Quân Khanh Mặc nhăn mày lại, ôm chặt Diệp Mộ Sanh, sợ cậu thật sự sẽ rời đi.
“Câu này chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi.” Diệp Mộ Sanh một bên nói, một bên dùng đầu ngón tay phác họa lại gương mặt Quân Khanh Mặc.
“……” Trong lòng Quân Khanh Mặc vẫn không thoải mái.
“Ngươi xem, mặc dù chỉ là lời nói lúc nóng giận, nhưng ta nghe cũng khó chịu y hệt ngươi bây giờ vậy. Ngươi có biết lúc ngươi vứt lại câu đó rồi bỏ đi ta đã đau lòng bao nhiêu không?” Vừa nói, khóe mắt Diệp Mộ Sanh vừa nổi lên ửng đỏ, trong mắt hoa đào ngập hơi nước.
Trong lòng Quân Khanh Mặc nặng nề, biểu cảm lãnh đạm tan vỡ, duỗi tay xoa khóe mắt Diệp Mộ Sanh, đau lòng nói “Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không như vậy nữa.”

Bình Luận (0)
Comment