Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 235

Tinh tế (9-10)1

Xóa sạch mọi dấu vết của bản thân có liên quan đến Lê gia, Cẩm Vinh không còn chướng ngại tâm lý, tiếp tục hành trình du lịch tinh hải.

Nhìn đồ vật mà quỷ rượu kia để lại cho mình, cô cũng tò mò, muốn sửa đổi máy móc trên thuyền nghịch ngợm một lần, nhưng dụng cụ cấp cao khó mua, dụng cụ cấp thấp không đủ để làm thí nghiệm.

Biết được ý tưởng của cô, Aino nói rằng, tinh cầu gần Cẩm Vinh vừa vặn có nơi để mua được đồ vật cô muốn.

Hội đấu giá Ám Huỳnh.

Tuy rằng hiện tại vì bảo vệ tính riêng tư cho khách hàng, đấu giá chủ yếu được tiến hành qua internet, nhưng vẫn có những thứ đồ quá quý giá, quá đáng chú ý, thích hợp đi buôn bán trực tiếp hơn. Hội đấu giá Ám Huỳnh không thể nghi ngờ gì, là hội đấu giá có danh tiếng không nhỏ, không có thứ gì không tìm được.

Địa điểm đấu giá rất bí ẩn, tin tức này Aino không thể cho không, xòe tay đòi phí tình báo, chưa kể phí vào cửa hội đấu giá.1

Cẩm Vinh đều nhịn không được ở trong lòng phun tào một câu, "Quỷ đòi tiền."

Làm ăn trôi chảy, Aino thái độ càng ôn hòa, "Về sau có yêu cầu gì cô lại có thể liên hệ ta."

Cẩm Vinh mặt vô biểu tình ngắt cuộc gọi.

Sau khi đặt chân được lên tinh cầu kia, Dạ Thần Hào được kích hoạt chế độ ẩn giấu, từ một con tàu hình thoi màu bạc trở thành một chiếc phi thuyền nhỏ gọn.

Bản thân Cẩm Vinh thì không cải trang che giấu ngoại hình, dù sao không còn ai treo thưởng cái đầu cô nữa.

Đến phòng đấu giá, Cẩm Vinh một đường thông thuận đưa thiệp mời, tiến vào bên trong hội trường, không một chút trở ngại.

Mỗi lần tổ chức, số lượng khách khứa đến tham gia không ít, cũng vì có những món đồ thu hút ánh nhìn muốn bán trao tay. Vì vậy, sẽ có cả những nhân vật nguy hiểm trà trộn vào. Cẩm Vinh lần này lại đây một chuyến cũng là vì đồ được đấu giá ở phiên đấu giá ngày hôm nay.

Có tin tức rằng, họ phát hiện được một phòng thí nghiệm bỏ hoang trên một tinh cầu nọ, với vô số những máy móc hiện đại và tài liệu mật vượt xa trình độ của tinh tế. Đây cũng là những gì mà Aino nói với cô.

Tuy nhiên bán những thứ này ở chợ đen, không phải ai cũng muốn mua, nhiều phần là vì không am hiểu nghiên cứu trí năng máy móc, tìm được một kỹ sư có đủ hiểu biết kỹ năng cũng quá gian nan. Ví như những giao sư nghiên cứu trí năng ở những học viện kia, chưa chắc

Mấy thứ này đặt ở chợ đen bán đấu giá lại không thế nào thu hút, bởi vì rất ít có người hiểu được nghiên cứu trí năng máy móc, bồi dưỡng một cái máy móc kỹ sư quá gian nan, lại nói những người như họ quá nổi tiếng.

Đấu giá hội còn chưa bắt đầu, Cẩm Vinh liền tùy ý dạo, bỗng thấy một con thuyền du hành cỡ lớn dừng ở lối vào, đám đông thì tụ lại bàn tán.

Vậy mà phi thuyền lại bán người sống, bên trong lồ ng đặc chế là những đứa bé lớn có nhỏ có, quần áo trên người tả tơi, liếc qua một cái cũng thấy cơ thể chồng chất vết thương.

Những đứa bé này đều là nô lệ. Mặc dù tinh tế đã đưa ra quy định cấm buôn bán nô lệ, vẫn có người cả gan tiến hành, huống chi tinh tế không thiếu những người không có khả năng nuôi con mà đem bán, đổi lại chút tiền. Những người phụ trách giao dịch đều được gọi là thợ săn nộ lệ.

Luật pháp chẳng thể ngăn cản những người nghèo đến kiệt quỵ bán đi đứa con của mình, cũng đành một mắt nhắm một mắt mở đối với những người là thợ săn nô lệ. Bản thân những người làm thợ săn này cũng không làm quá phận, dù sao trẻ em nghèo không thiếu, mà người mua thì cũng đủ loại, nhưng bản chất chẳng tốt đẹp được đến đâu.

Không thiếu những người có xuất thân là nô lệ thoát khỏi số phận làm món hàng trao đổi, nhưng không phải là số nhiều.

Phiên buôn người này không phải thứ hiếm lạ gì, đã quá quen thuộc trong mắt mọi người.

Người chào hàng đưa ra một chiếc lồ ng cuối cùng, không làm từ kim loại đặc chế, mà là một loại hợp kim giá rẻ.

Nhân viên công tác trong hội đấu giá nhìn món hàng, "Gien khuyết tật hả?

Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí khẳng định chắc chắn.

Người vận chuyển nhìn điếu thuốc trong tay, oán thán, "Quá đen đủi, lúc trước gặp phải hai ba đứa khuyết tật đã là nhiều, giờ tận năm đứa, mẹ nó, bị lừa rồi."

Nhân viên ghi số lượng đồng tình nhìn gã một cái, nhưng rồi không chút do dự, " Vậy chỉ có thể xếp anh vào phòng đấu giá số 4."

Hiệp hội đấu giá cũng đưa ra KPI cho các thợ săn nô lệ, nô lệ chất lượng ra sao, thế nào mới là nô lệ đạt tiêu chuẩn. Rất nhiều người muốn mua nô lệ, đặc biệt là những nô lệ có thiên phú, có gien tốt, cần kẻ trung thành.

Bởi vì tinh thần lực nhạy bén, Cẩm Vinh nghe bọn họ nói chuyện qua lại cũng đưa mắt nhìn qua chiếc lồ ng sắt. Gien khuyết tật?

Trí nhớ nguyên thân cũng có cái danh từ này, tuy rằng hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nếu gien thông thường được chia thành các cấp từ F đến S, thì những cá nhân không được thừa nhận còn lại chính là những kẻ "khuyết tật".

Trong lồ ng sát có năm đứa bé, bốn uể oải dựa vào thành lồ ng, hai mắt nhắm hờ như đang trải qua thống khổ, duy nhất một đứa bé đầu bù tóc rối, nhìn qua có vẻ là một bé trai, tay nắm song sắt nhìn với ánh mắt tò mò, muốn ra ngoài.

Với người cấp F, lồ ng sắt cũng chẳng thể vây được bọn họ, nhưng với người có gien khuyết tật, họ như những con thú bị trưng bày.

Nô lệ thợ săn không muốn tốn tiền, chế tạo lồ ng giam từ vật liệu rẻ mạt nhất.

Nói thêm về quan điểm của Liên Bang với những người có gien khuyết tật.

Bọ họ trời sinh thể năng thấp, tinh thần lực yếu ớt, tuổi thọ chẳng được lâu, số đoản mệnh, nhất là khi chẳng may có bệnh tình gì, ngay cả kỹ thuật chữa trị cao cấp nhất của tinh tế Liên Bang cũng vô pháp chữa khỏi, cho nên gien khuyết tật lại mới bị ghét bỏ như vậy.

Càng không có người nguyện ý tiêu tiền mua nô lệ gien khuyết tật, thợ săn này vì nộp đủ số lượng, hoàn thành giao dịch với bên đấu giá, nhưng hiển nhiên kết quả cũng không được tốt.

Nhìn vẻ ủ rũ trên mặt gã thợ săn, có lẽ phòng đấu giá số 4 không phải là một nơi tốt, khách khứa qua lại không nhiều.

Đăng ký xong, thợ săn giận chó đánh mèo nắm lấy roi, quật mạnh lên cái lồ ng sắt, lên thân mình những nô lệ khốn khổ kia.

Các nô lệ khác sợ hãi, co rúm lại khóc thút thít, chỉ có cậu bé kia, khuôn mặt vô cảm nhìn cây roi hung tợn quật xuống, giống như roi chẳng thể làm đau cậu.

Cậu bé nhìn chằm chằm gã thợ săn, cặp mắt màu hổ phách trên khuôn mặt nhem nhuốc của cậu lạnh băng, vô cảm.

Gã thợ săn nhận ra cái nhìn của cậu bé, càng thêm tức giận, hung hăng quát, "Nếu không phải con mắt mày được giá, tao đã sớm vứt mày cho đám quái vật ở tinh hải rồi nhãi con à."

Nhân viên của hội đấu giá cũng không khuyên can, chỉ thúc giục hắn nhanh chóng, đừng làm lỡ việc.

Nô lệ thợ săn vẻ mặt khó chịu bịt kín vải đen lên lồ ng sắt, đi về phía phòng đấu giá số 4.

Cẩm Vinh lại nghe thấy miếng vải đen hạ lồ ng sắt, cậu bé thấp thấp nói một tiếng, "Đau quá."

Nhẹ tựa hơi nước trong không trung, chưa kịp rơi xuống đã biến mất.

......

Một tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên,

Phòng đấu giá số 9 bị cướp, lũ cướp chuẩn bị thuốc nổ, cho nổ tung lối ra vào phòng đấu giá, nhưng vụ nổ này mạnh đến mức lan tới các phòng đấu giá bên cạnh, thậm chí là phòng đấu giá số 4.

Người tham gia hoảng loạn, khói bay mù mịt, hiện trường hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Gã thợ săn bị mảnh văng từ vụ nổ đâm sâu vào tay, gã lồm cồm bò dậy, nhìn lồ ng giam nô lệ vì dư chấn mà bị nứt ra một gốc, đứa trẻ có đôi mắt mèo lồm cồm từ lồ ng sắt chui ra, không chớp mắt bỏ chạy khỏi hiện trường.

Gã thợ săn hung thần ác sát mà mắng. "Cút về lồ ng sắt, thằng nô lệ."

Cậu bé chậm rãi quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chặp gã nô lệ trong 1 giây ngắn ngủi,

Trong một giây ấy, gã thợ săn cảm nhận được da đầu tê dại,

Gã là thợ săn nô lệ cấp C, đối phương chỉ là một tên nhãi con, một đứa tiện dân, một tên nô lệ.

Thợ săn đưa tay định rút roi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cậu bé tựa như con báo, chồm lên với tốc độ chóng mặt, cắt đứt lìa yết hầu gã thợ săn,

......

Cậu bé nô lệ một đường nghiêng ngả lảo đảo, không có định hướng cụ thể, cứ đâm đầu về trước mà đi, máu trên người, không rõ là máu của chính cậu, hay là máu của ai, trong tình cảnh hỗn loạn hiện tại, chẳng ai thèm quan tâm đ ến vẻ ngoài lạ thường của cậu.

Mưa tí tách từng giọt rơi xuống, đường đến cửa sau của hội đấu giá vừa âm u vừa ẩm ướt, không khí bốc lên những mùi vị hỗn tạp, bên tai cậu ù ù, chẳng còn nghe được thứ gì, chỉ là dựa vào bản năng mà chạy trốn.

Giống như lúc cậu nghe theo bản năng mà tấn công gã thợ săn kia, hung hăng dữ tợn, mùi vị trong mồm vẫn còn nồng nặc, thật khiến người ta chán ghét.

Có người.

Có ai đó ở khúc ngoạt của ngã rẽ, cầm một chiếc dù đỏ.

Cẩm Vinh sau khi mua dụng cụ xong, đã đứng đây chờ cậu bé từ lâu.

Dưới màn mưa như trút nước, Cẩm Vinh mơ hồ nhìn được mặt cậu ta, có phần thanh tú như một cô gái, quần áo trên người rách rưới và đầy máu, con dấu nô lệ ở giữa ngực cậu ta cũng đã biến mất.

Một khi nô lệ thợ săn chết, ấn ký nô lệ sẽ tự động biến mất, như vậy, các nô lệ cũng sẽ được khôi phục tự do.

Cẩm Vinh giơ dù, nhìn về phía cậu ta, mỉm cười nói, "Biết đào hố chôn người không?"

Cậu bé nô lệ cũng không biết người này vì sao lại xuất hiện ở đây, đơn thuần nghiêng nghiêng đầu, con mắt mèo màu hổ phách lóe quang,

"Hẳn là biết."

"Vậy là tốt rồi." Cẩm Vinh cong cong khóe môi.

Giây tiếp theo, Cẩm Vinh một tay khác liền tiếp được cậu bé, thì ra bụng cậu có một vết thương hở rất lớn, bị thọc xuyên qua, cùng với nước mưa chảy xuống, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn, có lẽ là cho đến thời điểm này.

Vết thương hẳn là do gã nô lệ kia, khi gã giãy giụa trước lúc chết.

Chỉ là không ai tưởng tượng được, một nô lệ mang gien khuyết tật lại có thể chịu đựng vết thương nặng nề đến nhường này, chạy trốn được xa như vậy.
Bình Luận (0)
Comment