Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 246

Bóng đêm buông xuống.

Cây cối đung đưa thấp thoáng có chuyện thầm kín nói không nên lời, sâu thẳm yên tĩnh có tiếng ve kêu, mùi hoa vẫn chưa bởi vì đêm tối mà có điều nhạt nhẽo, nhưng thật ra nơi này có vẻ rất thích hợp để các đôi tình nhân hẹn hò.

Thật vậy, nhìn qua, đôi tình nhân trẻ tuổi quấn lấy nhau giữa những tàng cây, nam ôm lấy nữ, cúi đều vùi vào cổ nữ hài, thâm mật như người yêu ngọt ngào nhất.

Ngay sau đó, cơ hồ không hề giãy giụa, hàm răng bén nhọn cắn mạnh vào cổ.

Mùi máu tươi tràn ra,

Mỹ vị tuyệt trần là đây, đầu óc người nam chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ như vậy, đến nỗi mà khi người nữ vươn tay đấm vào cái cổ hắn, hắn cũng có chút phản ứng không kịp.

Đối với phần lớn động vật, phần cổ thường là bộ phận trí mạng mà yếu ớt.

Trong đêm tối, con ngươi nam nhân tóc vàng nhìn vào nắm đấm như cuồng phong lướt về phía mình, nhanh chóng tránh thoát, không nghĩ một lần lại một lần, đối phương dần kéo gần khoảng cách, gã bị một đạo khuỷu tay đánh hung hăng vào vai phải, bức cho lui ra phía sau.

Con mồi theo lý thuyết hẳn là bị mê hoặc mất khả năng phản ứng con mồi cư nhiên đột nhiên thanh tỉnh lại, còn tập kích hắn.

Tóc vàng nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân cũng nhịn không được mà kinh ngạc.

Mà người làm hắn kinh ngạc vẫn như cũ duy trì tư thế phòng bị tùy thời công kích, hơi thở d ốc, ánh mắt nhìn lên, so với lúc trước tựa hai người khác nhau.

Đáng chết, tránh cho mất máu quá nhiều, Cẩm Vinh gắt gao đè lại hai cái động máu trên cổ, đây là tình huống như thế nào? Một lần xuyên qua liền bị người cắn.1

Cũng không trách Cẩm Vinh theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là công kích.

Kẻ kia dường như không phải là nhân loại, còn đi cắn người khác, động tác mau le, vốn một đã có thể khiến người khác mẻ xương, hắn lại không hề gì, xoa xoa eo liên bình thường.

Cẩm Vinh tràn đầy cảnh giác nhìn người trước mắt.

Đối phương cũng bị thương, sờ sờ khóe miệng hơi sưng, lại cười khẽ một tiếng, nguyên tưởng rằng là đóa ôn nhu đáng yêu tiểu hoa, không nghĩ tới cư nhiên vẫn là chú mèo hoang, móng vuốt sắc bén còn làm hắn bị thương.

Vốn dĩ hắn cũng không muốn giết nàng, nhưng hiện tại càng làm cho hắn kinh hỉ.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại." Nam nhân trẻ tuổi khóe miệng cong lên, xoay người liền rời đi.

Muốn chạy ư, Cẩm Vinh vừa động, bỗng nhiên trong nháy mắt, cảm giác đau đớn vang lên, trái tim phảng phất muốn nổ thành từng mảnh.

Chẳng lẽ là di chứng sau khi bị cắn?

Sờ sờ, nơi vừa bị cắn cư nhiên không chảy máu.

Bởi vì thân thể đột nhiên xuất hiện biến cố mà dừng lại, Cẩm Vinh nhìn đối phương rời đi chỉ còn tàn ảnh, trong lòng hung hăng nói, việc này ta sẽ không bỏ qua.

......

Hiển nhiên khối thân thể mới này thực phế, hơn nữa lại bị cắn, cô không thể không từ bỏ ý nghĩ trả thù, trước tiên đi tìm một nơi trị thương.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, không hề có ký ức, không rõ thân phận chính mình, không rõ nơi này là nơi nào, cần đi đến chỗ nào.

Cẩm Vinh chỉ có thể dựa vào trực giác, rời khỏi cánh rừng, đi tìm nơi có người.

Xem quần áo trên người con chó điên kia, cùng với kiến trúc xung quanh, tựa hồ vẫn là thế giới hiện đại.

Đêm khuya, không còn mấy chỗ sáng đèn, chẳng sợ tinh thần lực có thể miễn cưỡng áp xuống đau đớn, Cẩm Vinh cũng có thể cảm giác được thân thể này sắp đi tới cực hạn.

Trong đêm tối tăm, Cẩm Vinh thấy một biển hiệu chữ thập, là một phòng khám nhỏ, trực tiếp đi qua, thật mạnh đập lên cửa.

"Là ai ở bên ngoài?" Giọng nam vang lên.

"Mau...... Mau mở cửa."

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, còn có động tĩnh bật đèn, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một bóng hình liền đụng qua bác sĩ mà tiến vào, tóc xoã tung, mắt đầy quầng thâm, bác sĩ còn không kịp phản ứng lại đây, chỉnh chỉnh mắt kính, thấy trước mắt là một cô gái, quần áo dính vết máu, tay che miệng vết thương trên cổ.

Nhìn đến bộ dáng này, bác sĩ chấn kinh, "Cô bị cắn?"

Hắn theo bản năng xoay người muốn chạy, bỗng nhiên một cây dao phẫu thuật bay tới, dừng ở trước mặt hắn, cắm mạnh trên ván cửa.

"Đóng cửa lại." Giọng nữ vang lên, phòng khám liền hai người, không cần nghĩ cũng biết là ai đang nói chuyện.

Cẩm Vinh cũng là bất đắc dĩ, hắn chạy ra ngoài sẽ gây ra động tĩnh lớn, cô hiện tại còn không biết mình đến rốt cùng là tình huống như thế nào, người tới càng nhiều càng bất lợi. Cùng với đến lúc đó ảnh hưởng tới càng nhiều người, hiện tại cũng chỉ có thể hy sinh vị tiên sinh tốt bụng này, làm hắn thỏa hiệp một chút.

Bác sĩ nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đóng cửa, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, ôm đầu phảng phất mặc cho số phận quyết định.

Xem như miễn cưỡng tìm được chỗ dung thân, Cẩm Vinh nhìn phòng khám một vòng, tuy rằng không lớn, nhưng dược vật thực đầy đủ, bắt đầu dờ mó dược vật cùng thành phần của chúng, đều là những loại thuốc quen thuộc.

Thấy Cẩm Vinh lục tung tìm thuốc, bác sĩ nhịn không được mở miệng nói, "Không có cách chữa, một khi bị huyết tộc cắn, trừ bỏ chết, chính là......"

Nghe được hai chữ " huyết tộc ", Cẩm Vinh càng có dự cảm không tốt, cắn người lại hút máu người, giống như tang thi vậy

"Chính là cái gì?" Vừa đáp lời bác sĩ, Cẩm Vinh không quên tiêm cho mình vài loại thuốc khác nhau.

Bác sĩ ngữ khí có chút uể oải, "Chính là biến thành huyết tộc giống như bọn họ."1

......

"Elias, chàng đã trở lại."

Váy dài màu đỏ, tóc xoăn dài bên hông, nữ nhân nhìn thấy người kia trở lại trang viên, nháy mắt tươi cười vô cùng điềm mỹ.

Người kia chính là nam nhân tóc vàng chó dại đã cắn Cẩm Vinh, một huyết tộc bậc cao, Elias.

Hắn tùy ý ừ một tiếng, không tiếp tục để ý tới cô nàng, cô nàng váy đỏ lại chú ý tới vết thương nhỏ trên mặt hắn, "Elias, chàng sao lại bị thương?"

"Không có gì." Elias không thèm để ý, lấy huyết mạch đặc thù của huyết tộc, thực mau vết thương sẽ tự động khép lại.

"Chà, Lily, chúng ta khả năng sẽ thêm một đồng loại." Elias khóe môi hơi cong, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ tựa thiên sứ càng có vẻ mị hoặc không gì sánh kịp.

Elias khẽ cười nói, "Là tuổi trẻ mỹ lệ nữ hài." Lớn lên khó coi cũng sẽ chẳng trở thành con mồi của hắn nha.

Nữ hài váy đỏ Lily vốn đang say mê trong mị lực của Elias, lại vì câu này mà nhịn không được sinh ra một chút ghen ghét, bất mãn nói, "Elias, chàng chuyển hóa một huyết tộc mới sao?"

huyết tộc bậc cao có thể tùy ý chuyển hóa đồng loại, thậm chí vì quá trình chuyển hóa này mà khiến cho quan hệ so với các huyết tộc khác càng thân mật.

Làm huyết tộc trời sinh, Lily từ trước đến nay không hy vọng có người thân cận hơn nàng cùng Elias, bởi vậy các ma cà rồng mới sinh do Elias chuyển hóa, chỉ cần là nữ, đều bị Lily lộng chết, chỉ cần dùng cấp bậc áp chế, các nàng liền không khả năng phản kháng được.

"Nhưng sao chàng không đem cô ấy về." Lily điềm mỹ trong giọng lộ ra một tia vui mừng, đã không có phía trước không vui.

Chuyển hóa huyết tộc còn cần một bước rất quan trọng, chính là chuyển hóa giả huyết, máu tươi của huyết tộc có thể giúp cho người đang trong quá trình chuyển hóa không đến mức quá suy yếu, chết trong quá trình biến đổi.

Nếu Elias không đem nữ nhân loại kia về, ả cơ hồ không có khả năng sống sót.

"Vốn là muốn." Elias có chút đáng tiếc, nếu không phải mèo nhỏ công kích hắn, Elias cũng tính toán mang nàng trở về.

Tuy rằng nhân loại bình thường không có năng lực gi3t chết huyết tộc, nhưng có thể làm hắn bị thương, liền cũng đủ lệnh người kinh ngạc. Elias thích đi săn, nhưng cũng không thích cảm giác bị thương.

Lily kéo cánh tay hắn, cười nói, "Elias, chàng đừng đùa ta."

Elias không phản bác, trong lòng lại cho rằng, nói không chừng, nữ nhân loại kia có thể chịu được quá trình chuyển hóa thì sao.

Nếu là đã chết vậy không cần để ý, không chết, vậy sẽ là tân đồng tộc, một thành viên mới của huyết tộc, vậy thì hắn thực chờ mong.

......

Cẩm Vinh nghe bác sĩ nói sau, trầm tư mấy giây, cô tìm được chỉ là một vài loại thuốc bình thường có khả năng trấn an cùng thuốc kháng sinh, giảm bớt đau đớn mà thôi.

Chết, hẳn là không có khả năng, nhưng là biến thành tang thi, hay là huyết tộc giống người kia, khả năng năm mươi năm mươi. Vạn nhất người kia máu có cái gì virus thì sao?

Giống như bác sĩ, quyết định mặc cho số phận, Cẩm Vinh tìm cái ghế xoay dựa vào quầy thuốc, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẳng đến hừng đông, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong tiệm.

Cẩm Vinh hơi hơi mở mắt, ở trong tầm nhìn có thể thấy được không khí bụi bặm, chớp chớp lông mi.

"Cô, cô không sao." Bác sĩ không thể tin vào mắt mình, thậm chí lớn mật đến gần Cẩm Vinh, nhưng hắn không đi xem vỏ thuốc rơi rụng trên mặt đất trên bàn, bởi vì hắn biết rõ phòng khám không tồn tại loại thuốc nào như vậy.

"Bác sĩ nói sẽ chết, hoặc là biến thành huyết tộc, tôi nghĩ là đúng một nửa thôi." Cẩm Vinh cười.

Bác sĩ bị hoảng sợ, nhưng trải qua một đêm, ngược lại tâm lý thừa nhận mạnh hơn nhiều, đỡ đỡ mắt kính.

Ban ngày cũng mới thấy rõ bộ dáng bác sĩ, tuy rằng quầng thâm mắt hơi dọa người, lại có vẻ hơi tang thương nghèo túng, thân mình cũng văn nhược, thực tế tuổi tác không vượt 30, mà bác sĩ tự giới thiệu cũng là như thế, "Tôi là Cổ Nguyên, 27 tuổi, bác sĩ tư nhân làm việc trên đảo, đây cũng là phòng khám của tôi."

Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Hàn Cẩm Vinh."3

Hoàn toàn vứt lại tên của nguyên thân, giới thiệu chính mình.

"Hiện tại, mong anh có thể giải thích giúp tôi, cái gì là huyết tộc."
Bình Luận (0)
Comment