Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 51

Tháng mười, gió thu đưa hương quế đi khắp những con phố nhỏ.

Sân trường đại học Bắc Bình, nơi tụ hội của tinh anh đắt nước, học sinh một lần nữa bước đến trường, tất cả đều vô vùng quý trọng cơ hội không dễ có được này, nỗ lực hấp thu tri thức.

Quý Nhã chính là một thành viên trong đó, cô ghi danh khoa chính trị đại học Bắc Bình, nhưng sau khi khai giảng, không như Quý Nhã mong đợi, làm thế nào cũng không tìm thấy bcv, người cũng ghi danh đến đây.

Quý Nhã nghĩ là bởi vì chuyên ngành ghi danh không giống nhau, lại nói cô cũng từng hỏi Bối Cẩm Vinh định chọn chuyên ngành gì, lấy thành tích của Bối Cẩm Vinh, chắc chắn không một khoa nào lại không nhận cô, nhưng mỗi lần hỏi đến đều bị Cẩm Vinh dời đề tài, không giải quyết được gì.

Những người trước kia ở cùng thôn quay về thành thị, đồng dạng đều không nghe được thông tìn gì từ Bối Cẩm Vinh.

Bắc Bình đại học không lớn, nhưng muốn từ mấy vạn học sinh tìm được một người, tựa hồ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Một năm đi qua, Quý Nhã cũng không gặp được Bối Cẩm Vinh, thẳng đến một ngày, từ thư viện đi ra, cô xa xa nghe được một nam sinh hô, "Bối Cẩm Vinh."

Quý Nhã kinh hỉ mà lại kích động chạy về hướng có âm thanh, thấy được, một nam sinh mang mắt kính, ăn mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ.

"Cậu...... cậu cũng tên là Bối Cẩm Vinh sao?" Quý Nhã mất mát lại mang theo một chút nghi hoặc mà đi qua, hỏi.

Nam sinh trẻ tuổi đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi hơi trắng bệch.

Hắn không nghĩ tới, nơi này còn sẽ có người quen biết tỷ tỷ hắn, Bối Cẩm Vinh, lại còn biết tỷ tỷ hắn thành tích cao nhất một tỉnh, đã trúng tuyển đại học Bắc Bình.

Nói mấy câu, nam sinh vẫn là nói cho Quý Nhã sự thật, hắn là đệ đệ Bối Cẩm Vinh, Bối Cẩm Vân, cũng tham gia kì thi đại học lần này nhưng lại thi rớt.

"Vậy Cẩm Vinh, cô ấy...... không tới đại học Bắc Bình sao?"

Bối Cẩm Vân lắc lắc đầu, "Tỷ tỷ nói muốn đi phía nam, chúng ta còn không kịp khuyên nhủ, tỷ tỷ sáng sớm ngày hôm sau liền đi rồi, không một ai phát hiện."

Càng nói, Bối Cẩm Vân càng thấy thất vọng vì bản thân vô năng, dù sao đây cũng là cơ hội của tỷ tỷ, không phải do hắn kiếm được.

Bối gia tổng cộng có ba người con, hai gái một trai, lúc ấy con trai, cũng chính là hắn, Bối Cẩm Vân lúc ấy bệnh nặng, hai con gái đều bị cử về nông thôn, sau đó cả hai lại đều thi đỗ quay trở về tiếp tục học tập, trong đó tiểu nữ nhi Bối Cẩm Vinh còn thi đậu đại học tốt nhất cả nước, Bối gia cha mẹ cũng đều cao hứng, lại không ngờ con gái lại quyết ý từ bỏ, không vào đại học, mà muốn ra bên ngoài làm ăn.

Quyết định kinh người này, Cẩm Vinh sau khi suy nghĩ chắc chắn, liền nói cho bọn họ, để cho bọn họ có thời gian suy xét.

Sau khi trở về, cũng chỉ để lại tờ giấy trúng tuyển cho bọn họ xử lí, bản thân vô thanh vô tức mà rời khỏi, nói là đi phía nam, nhưng ai biết là thành thị nào ở phía nam, lại không biết có đi xa hơn hay không.

Bối gia còn không kịp lo lắng, liền không thể không đối mặt chuyện xử lý tấm giấy thông báo trúng tuyển này như thế nào.

Đây chính là đại học Bắc Bình, trường đại học danh giá vô số người mong ước, lấy cái này mang ra ngoài đối lấy tiền, còn không bằng để cho em trai Bối Cẩm Vân dùng, đây có lẽ cũng là suy tính ban đầu của Cẩm Vinh đi.

Tri thức đủ để thay đổi vận mệnh, ở thời đại này, hoàn toàn không phải là lời nói suông.

Bối gia cha mẹ khơi thông quan hệ với Cục Công An, sửa lại hộ tịch Cẩm Vinh cùng Cẩm Vân, cuối cùng để Cẩm Vân nhập học đại học Bắc Bình. 

Đến nỗi Cẩm Vinh, không biết hiện tại đang ở chỗ nào.

Cũng không biết đến tột cùng là cái gì khiến cô ra quyết định như vậy, từ bỏ cơ hội người khác cực kỳ hâm mộ.

Sau khi Cẩm Vân đi Bắc Bình, con gái lớn Cẩm Chi cũng thi đậu đại học ở tỉnh thành, từ đó trở đi, toàn bộ bối gia đều thay đổi tất cả mọi người đều biết nhà bọn họ có hai sinh viên đại học, cha Bối mẹ Bối ở nơi làm việc cũng được thăng chức, phân phòng ở cũng sẽ ưu tiên suy xét đến bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể yên lặng đem bí mật này giấu đi, đối với người ngoài chỉ nói là con gái thứ hai đi đến nhà thân thích ở phía Nam.

Quý Nhã nhìn ra được tới Bối Cẩm Vân bản chất không xấu, chưa chắc là loại người cố ý mạo danh thay thế danh ngạch người khác để vào đại học. Nhưng cô vẫn không thể không vì Bối Cẩm Vinh mà tiếc nuối

Quý Nhã đáp ứng Bối Cẩm Vân giữ bí mật chuyện này, hơn nữa, cô cũng biết, mặc dù đem chân tướng ra ánh sáng, cũng không có tác dụng bao lớn. Huống chi đây là Cẩm Vinh nguyện ý.

Trước khi chia tay, Quý Nhã nói, "Nếu có Cẩm Vinh tin tức, xin hãy nói với tôi một tiếng."

Bối Cẩm Vân gật gật đầu, "Nhất định."

Đáng tiếc chính là, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, Quý Nhã cũng không từ chỗ Bối gia nhận được bất kì tin tức gì về Cẩm Vinh. 

Quý Nhã tốt nghiệp, thành tích thập phần ưu tú, sau lại bị điều đến thành phố khác để công tác.

Sự nghiệp ngày càng bận rộn, cô cũng dần dần quên đi chuyện này, liên hệ cùng Bối Cẩm Vân cũng càng ngày càng ít.

Tiến vào thập niên 90, quốc gia bắt đầu tiến vào thời kì kinh tế phát triển mạnh, thành phố mà Quý Nhã công tác là một thành phố ven biển, cảng biển giao thương nhộn nhịp cũng đã được quốc gia coi trọng. Rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài cũng bắt đầu có ý nghĩ tính tiến vào thị trường Trung Quốc, mà giao thương đường biển chính là một con đường vô cùng quan trọng trong đó.

"Tiếu tỷ, hôm nay tiếp đãi ai vậy?" Quý Nhã sửa sang lại trang phục một chút, còn đeo huy chương ở trên ngực.

Đối phương, cũng chính là Tiếu tỷ kia đáp lời, "Hôm nay tới chính là đại nhân vật từ nước Mỹ, nhưng cũng là người Trung Quốc, cẩn thận tiếp đãi một chút cũng không có sai."

"Đầu tư nước ngoài vào cảng biển của chúng ta cũng đều là người đó kéo tời, cùng đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ quan hệ cũng không tồi, rất có tình cảm ái quốc, mấu chốt là siêu cấp có tiền, ở nước Mỹ bên kia chính là đại tài phiệt."

Quý Nhã không nghĩ sẽ có một ngày gặp lại Bối Cẩm Vinh, vẫn là dưới tình huống như vậy, Cẩm Vinh mặc áo khoác màu đen dài, bên trong là sườn xám màu trắng thêu hoa văn, tóc dài xõa sau lưng, vừa từ trên phi cơ bước xuống đã được một đám quan lớn từ tòa thị chính đến, long trọng tiếp đãi.

"Quý Nhã, đã lâu không gặp."

Cẩm Vinh mi mắt cong cong mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Tiểu Quý, cô quen biết Bối tiểu thư sao?" Quý Nhã người lãnh đạo trực tiếp, thị trưởng thành phố rất thân thiết hỏi.

Quý Nhã ngẩn người, còn không kịp trả lời, đã có người tiếp lời.

Cẩm Vinh ôn hòa mà không mất lễ tiết đáp, "Quen biết, lúc trước tôi cùng Quý Nhã là thanh niên tri thức ở cùng một thôn."

Nói xong còn quay ra cười với Quý Nhã.

Quý Nhã nội tâm mờ mịt mà nghe người chung quanh kinh ngạc cảm thán một tiếng, vị kia thị trưởng kia còn cười thở dài, "Không nghĩ tới còn có tình nghĩa như vậy, tiểu Quý, từ sau tới tiếp đãi bối tiểu thư đi, nhiệm vụ trọng đại này chỉ có thể giao cho cô."

Quý Nhã biết, có rất nhiều người hâm mộ bản thân, được tiếp đãi đại nhân vật từ nước Mỹ sang kí hợp đồng đầu tư vốn và kí thuật nước ngoài tới.

Vân khí tốt như vậy, người khác cũng hâm mộ không tới, ai biết Quý Nhã cùng vị phú hào hàng tỉ đến từ nước Mỹ cư nhiên từng có quan hệ sâu như vậy đâu.

Cẩm Vinh cùng Quý Nhã đi dạo trên bờ cát, bảo tiêu phụ trách an toàn còn có người của chính phủ ở cách đó không xa, chờ hai người.

Cẩm Vinh biết, Quý Nhã có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.

Quý Nhã trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói, "Thì ra cậu là đi nước Mỹ."

Khó trách nhờ người ở phía nam tìm kiếm cũng không có tin tức gì.

Cẩm Vinh cười cười, cúi đầu, nhìn mặt biển được phủ một lớp hoàng kim lấp lánh của hoàng hôn, khóe môi hơi nhếch lên, "Tôi nói đi phía nam, bọn họ đã rất khó tiếp nhận rồi, nếu để cho bọn họ biết tôi đi Mỹ, chỉ càng thêm lo lắng."

Nếu đã như vậy, vì sao phải đi xa như thế..

Vấn đề này, trước kia Quý Nhã luôn muốn hỏi Cẩm Vinh, nhưng hiện giờ, tựa hồ đáp án cũng đã rõ ràng.

"Lúc trước tôi còn thấy đáng tiếc cho cậu, cơ hội vào đại học, nói bỏ liền bỏ, hiện tại ngẫm lại có chút buồn cười."

"Đại học là mộng tưởng của rất nhiều người, nhưng không phải của tôi."

Quý Nhã nghiêm túc mà nhìn về phía Cẩm Vinh, "Quyết định lúc trước của cậu là đúng."

Nếu nói, mộng tưởng hai mươi năm trước của thanh niên đều là phấn đấu vì xây dựng tổ quốc, hiện tại xem ra, Bối Cẩm Vinh tuyệt đối là người làm tốt nhất bên trong bọn họ.

Mười, một trăm học sinh bắc đại cũng so ra kém những chuyện Bối Cẩm Vinh hiện tại có thể làm vì quốc gia.

"Hoan nghênh cậu trở về, Cẩm Vinh." Quý Nhã thiệt tình đáp một câu.

"Cảm ơn." 

Mấy năm không gặp hai người cũng có nhiều chuyện để nói. Biết Cẩm Vinh mấy năm nay ở Mỹ phát triển, Quý Nhã cảm thán nói, "Tôi trước kia chỉ nghe nói qua, ở nước ngoài có rất nhiều danh nhân trẻ tuổi bỏ học đại học đi gây dựng sự nghiệp, không nghĩ tới bên người cũng sẽ có một người bạn như vậy."

Lấy thân phận nữ giới, lại còn là người châu á, còn ở châu mỹ to lớn lạ nước lạ cái, tự mình từ hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp, y cẩm về nước.

Cẩm Vinh cười cười, "Muốn trở về thật đúng là không dễ dàng."

_____

Cẩm Vinh chỉ dừng lại ở tân hải thị bốn ngày, Quý Nhã lấy nghe vậy cũng chỉ cười nói, "Đi vội như vậy? Tân Hải còn có rất nhiều mỹ thực cảnh đẹp nha."

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Tôi cũng còn phải đi rất nhiều chỗ."

Quý Nhã nghe xong như suy tư gì,

Cẩm Vinh lần này quay về cũng phải là để ngừng ở một chỗ là Tân Hải, ở trong nước còn rất nhiều quốc gia đang xây dựng đổi mới, gần thì có Tân Hải, xa thì là Đông Bắc, điểm đến cuối cùng hẳn sẽ là thủ đô.

"Hoan nghênh trở lại."
Bình Luận (0)
Comment