Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 68

Phương gia nhận được tin tức, vội vã mở hội nghị gia tộc.

Kiều gia bên kia cũng không chậm, nghe nói sau, ông ngoại Cẩm Vinh Kiều lão tiên sinh, chụp bàn một cái "uỳnh", sắc mặt kích động khí huyết bừng bừng nói, "Không hổ là cháu gái Kiều mỗ, có dũng khí, không thua với nam nhi."

Lúc sau Kiều lão gia tử nhanh chóng gọi điện cho Phương gia, bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩa, làm cho phương đại lão gia bình phục tâm trạng đang có chút kích động.

Sau khi Phương lão gia tử qua đời, vẫn luôn là Kiều lão gia Nhạc Sơn đại nhân dạy bảo Phương đại lão gia. Đừng nhìn Kiều lão gia từ là thương nhân một giới, năm đó ở Kiều gia đọc đủ thứ thi thư, cũng khảo thí thành công làm cử nhân, nếu không phải Kiều gia gặp biến cô, Kiều lão gia tử cũng sẽ không từ bỏ văn chương. Kiều gia Phương gia hai nhà kết thân, giao tình tốt, sau khi gia chủ Phương gia qua đời, Kiều lão gia liền giúp đỡ lão đại cầm chắc vị trí hiện tại.

Lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, Phương đại lão gia vẫn là muốn nghe xem Kiều lão gia tử nói như thế nào.

Kiều lão gia tử cũng có thể lý giải tâm tình kích động của con rể, như thế nào có thể không kích động.

Phương gia, Kiều gia, còn có quan hệ thông gia khắp nơi, chính giới thương giới nhân mạch trải rộng, duy nhất thiếu quân quyền.

Với tình hình hiện giờ, mạnh nhất không phải là tiền, không là quan chức, chính là quân quyền, là báng súng. Ngươi có thương có đao, ai cũng phải nghe ngươi.

Thật là không nghĩ tới, cháu gái ngoại Kiều mỗ hắn còn có thể xông ra một phen đại danh như vậy.

Phương đại lão gia cũng là ôm tâm tình đồng dạng, hắn yêu thương tiểu nữ nhi không phải là giả, nhưng trình độ coi trọng chưa chắc được như hai nhi tử, trọng nam khinh nữ thôi, rốt cuộc thế đạo này với nữ tử vẫn luôn gian nan khó khăn hơn nhiều.

Nhưng nữ nhi lần này quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của ông.

Nếu nói năm năm trước, đứa con gái này làm ông mất hết mặt mũi, tức giận tóc rụng sạch, thì hôm nay đó là kiêu ngạo vô cùng, dương mi thổ khí.

Hồi tưởng ánh mắt quái dị của đồng liêu lúc trước, Phương đại lão gia liền tự đắc không thôi, cho dù hiện tại chính phủ có lấy lí do con gái ông làm quân phiệt, ném ông khỏi chức quan hiện tại, ông cũng mặc kệ.

Có nữ nhi là đại soái một phương, ai dám chọc Phương gia bọn họ.

Phương đại lão gia cùng Kiều lão gia tử nói chuyện điện thoại một lúc lâu, cùng nhau hồi ức Phương Cẩm Vinh, cùng nhau kiêu ngạo tự đắc tiểu nữ nhi/ngoại tôn nữ tài giỏi, Phương lão gia thỉnh thoảng còn trừng mắt liếc đại hi tử cùng nhị nhi tử mọt cái, nhìn hai người các ngươi xem, ngoài cái to xác ra còn lại đều kém muội muội một đoạn dài.

Phương gia đồng lứa đều theo tuổi tác mà phân thứ tự, không phân theo phòng, Phương gia đại phòng trưởng tử Phương Hoài Phái là tứ thiếu gia, ấu tử Phương Hoài Vân thất thiếu gia, mà Cẩm Vinh chính là cửu tiểu thư.

Phương tứ thiếu còn tốt, ở trung ương làm một chức quan không tồi, cũng coi như có chút thành tựu, mà Phương thất thiếu thường xuyên lăn lộn ở Hương Giang Lâu, nghe tên đã biết không phải chỗ tốt lành gì, trong vòng thượng lưu nổi danh công tử phóng đãng.

Thất thiếu sờ sờ cái mũi, trước kia cưỡi ngựa đua xe chơi bài tây cũng kém tiểu muội, hiện tại, ách, vẫn là so ra kém.

Phương đại thái thái không giống đám nam nhân trong nhà, lo lắng nói, "Cẩm Vinh ở bên ngoài ăn khổ nhiều như vậy, hiện tại nàng còn lăn lộn trong quân đội, thanh danh ngày sau làm sao bây giờ?"

"Ánh mắt thiển cận." Phương đại lão gia nguyên bản còn muốn mắng câu ác hơn, nhưng ngẫm lại bên kia điện thoại vẫn là lão cha vợ, vẫn là dừng miệng.

Kiều lão gia tử ngữ khí nghiêm khắc chỉ trích nữ nhi một câu, "Ngươi mấy năm nay là càng thêm không rõ tình thế."

Hiện tại không thể so với năm năm trước, loạn trong giặc ngoài, nơi nơi nhân tâm bất ổn, các thế gia trong thành hiện tại đều bắt đầu chuyển tiền ra ngoài, một khi tình thế không thể cứu vãn nữa, lập tức bỏ chạy khỏi nước.

Phương đại lão gia nói một câu, Phương đại thái thái còn dám dỗi trở về, nhưng phụ thân luôn có tỉnh vị tối cao có uy nghiêm nhất trong cảm nhận của bà đã lên tiếng, bà cũng liền lúng ta lúng túng không dám nói thêm lời nào.

"Nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà." Bên kia vang lên tiếng thái thái đương nhiệm của Kiều gia, Lục thị, trễ như vậy lão gia còn ở trong thư phòng gọi điện cho Phương gia bên này, lo lắng thân thể lão gia mệt mỏi, nhưng cũng biết là chuyện quan trọng, bà chỉ sang khuyên một câu, tiện mang trà cho lão gia.

Kiều lão gia tiếp lấy chén trà, nhập hai hớp nhỏ rồi lại tiếp tục nói chuyện, Kiều lão gia hôm nay không chỉ muốn chấn trụ Phương gia một hai câu mà còn phải cẩn thận giải thích rõ ràng:

"Lúc trước ta muốn phân gia sản cho Cẩm Vinh, đúng là bởi vì nhìn ra tâm tư nàng, thương tiếc nàng một thân tài hoa tâm chí lại không chỗ thi triển, muốn dùng tiền tài an ủi nàng chút thôi, không nghĩ tới nàng là cái tranh đua, hiểu được chính mình đi tranh thủ mà không phải oán trời trách đất."

Phương đại lão gia cùng phương đại thái thái hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nội tình là như vậy, bọn họ chỉ cho rằng Cẩm Vinh phá lệ được Kiều lão gia tử yêu thích, không nghĩ tới lão nhân gia nhìn mọi chuyện xa, thấu triệt như vậy.

Nghĩ lại bọn họ là cha mẹ cũng quá thất trách, khó trách năm năm trước khi Cẩm Vinh rời nhà đi, Kiều lão gia tử tuy rằng cũng giúp đỡ tìm người, nhưng cũng không lo lắng nhiều, nói bằng bản lĩnh Cẩm Vinh, bên ngoài sẽ không có cái gì nguy hiểm, phương đại thái thái bởi vậy còn oán trách phụ thân đâu.

Hiện tại ngẫm lại thật là hổ thẹn.

Kiều lão gia tử cuối cùng nói: "Các ngươi sinh được một đứa con gái như vậy, ngàn vạn đừng xem thường nàng, càng đừng nhúng tay chuyện của nàng."

Phương đại lão gia gật đầu càng trịnh trọng làm hứa hẹn, phương đại thái thái tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng đáp ứng không đi phương nam tìm nữ nhi.

"Các ngươi nếu thật sự lo lắng, hoặc có ý tưởng gì khác, cũng đừng có tự mình đi, tìm tiểu bối đi là được." Kiều lão gia tử như là mang thâm ý nói.

Kiều lão gia tử cũng không thể hoàn toàn can thiệp chuyện Phương gia, gia tộc Phương gia cũng không chỉ có một mình nhà Phương lão đại.

Kiều lão gia tử treo điện thoại, ngồi trên ghế bập bênh nghĩ nghĩ xong, nhịn không được cười.

Đám con cháu cuối cùng cũng có một nhân vật lợi hại, ngày sau thành tựu so với lão sẽ không thể nào thấp hơn đưỡ.

Bên này, Phương đại lão gia cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương tứ thiếu Phương thất thiếu hai người quét một vòng, loại sự tình này đương nhiên là giao cho người đại phòng làm, hai phòng khác cũng sẽ không có ý kiến. (cho những bạn chưa hiểu đại phòng nhị phòng, nếu như cha mẹ đẻ ra ba người con, sau khi con cái trưởn thành lập gia đình riêng, thì gia đình con cả là đại phòng, con thứ là nhị phòng, con út là tam phòng, thế thôi)

Phương tứ thiếu cùng Phương thất thiếu ngồi một lúc, cuối cùng nghe Phương phụ trầm giọng nói: "Lão Thất liền ngươi đi đi, đi phương nam xem muội muội ngươi."

Phương thất thiếu lập tức mặt nhăn thành một đoàn, hắn còn có thật nhiều hẹn với các tiểu mỹ nhân đâu, bất quá việc nhà quan trọng, ở trong lòng oán giận vài câu sau cũng liền ngoan ngoãn mà nghe lời.

Phương tứ thiếu nghe phụ thân điểm nhị đệ, đáy lòng xẹt qua một tia mất mát, nhưng thực mau khôi phục lại, rốt cuộc hắn cũng bận bịu công tác, loại việc lớn này tự nhiên nghe phụ thân làm chủ.

Phương đại lão gia điểm Phương thất thiếu cũng là có nguyên nhân. Quả thật trưởng tử Hoài Phái năng lực càng ổn trọng, nhưng Phương đại lão gia không thể không suy xét ảnh hưởng, chuyện Phương gia tiểu nữ biến thành quân phiệt phương nam tiếng tăm lừng lẫy, suất lĩnh mấy vạn đại quân sự rất nhanh thôi sẽ bị truyền ra ngoài. Lúc này cũng chú định Phương gia trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, này đối với bọn họ chưa chắc đã là chuyện tốt, trưởng tử đại biểu Trương gia, lại công tác ở trung cục, nếu để hắn đi, ngược lại sẽ càng khiến người thêm chú ý.

Để tiểu nhi tử đi càng tốt, đối phó với bên ngoài, nói hắn đi phương nam tìm con hát cũng sẽ có người tin.

Ai bảo Thất thiếu nổi tiếng ăn chơi đàn đúm cơ chứ.

Phương gia sau khi thương nghị một hồi, cũng đồng ý với quyết định này, hơn nữa đối với bên ngoài, thái độ nhất trí không thừa nhận không phủ nhận.

Năm đó chuyện Phương cửu tiểu thư rời nhà Phương gia tuy không công bố ra bên ngoài, nhưng vì tìm người, động tác cũng là lớn đến kinh người.

Lúc ấy liền có người suy đoán Phương cửu tiểu thư cùng lão sư dạy dương cầm đi du học, hoặc là đi theo cách mạng, mấy năm trước học sinh vận động biểu tình cách mạng không phải rất lớn sao. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, phương cửu tiểu thư dựa vào bản lĩnh chính mình, ở phương nam xây dựng quân đội, lại là thân nữ nhi, ai cũng không nghĩ nàng lại đi làm ra chuyện như vậy.

Ngay cả Phương gia lúc nghe tin còn hàm hồ, Phương đại lão gia sau khi an bài ổn thoải liền mượn cớ ốm xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, cự tuyệt hết thảy khách nhân tìm đến, cái này làm cho Phương tứ thiếu vẫn còn đi làm ở trung cục biến thành bia đỡ đạn, ngày nào cũng có người chắn đường hỏi hắn chuyện tiểu muội rốt cuộc là như thế nào, tứ thiếu hiện tại thậm chí có chút hâm mộ thất đệ đệ đã đi phương nam.

_____

Sa Thành,

Nơi đây hiện tại, nếu so sánh với mấy năm trước thì tựa hồ cũng không biến thành hai dạng khác nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều biến hóa, tỷ như mặt đường được lát bằng bê tông, trên đường nhiều phụ nữ và trẻ em đi lại hơn, người dân xung quanh sắc mặt đều tốt hơn nhiều, xiêm y sạch sẽ, có thể thấy sinh hoạt cải thiện lên rất nhiều.

Quân đội ở đây làm việc nghiêm chỉnh, không giống trước kia ra oai khi dễ dân chúng bình dân, ngấu nhiên còn thu phí bảo hộ, người Sa Thành đều nói, đây mới là binh lính chân chính, mang đến cho nhân dân Sa Thành cảm giác an toàn, mà này đó đều là nhờ ơn Phương đại soái.

Cẩm Vinh sau khi mang binh chiến lĩnh tỉnh phương trung tâm nhất Tương tỉnh (các thuộc tỉnh ngày xưa sẽ được chia thành các vùng nhỏ, Tương tỉnh là vùng thuộc tỉnh phía nam mà Sa Thành là một tỉnh trong đó), liền bắt đầu xuống tay cải tạo, phát triển công nông nghiệp.

Cẩm Vinh yêu cầu xây dựng rất nhiều nhà xưởng quân dụng, mà đi kèm đó là nhu cầu vô cùng lớn với sức lao động, đãi ngộ cô đưa ra tuyệt đối không thấp, còn có trưng binh, trở thành binh lính, không chỉ có cơm ăn nuôi sống bản thân, nếu đủ chăm chỉ, đủ năng lực còn có thể "thăng quan tiến chức" quản lí nhóm binh, có thêm lương thực nuôi gia đình, vì vậy rất nhiều người đều tích cực tham binh, cái niên đại này, đại đa số người chỉ là vì ăn no bụng mà thôi.

Cẩm Vinh không cho rằng quan điểm của bọn họ là không đúng, hơn nữa bởi vì bọn họ là người dân dưới quyền "cai trị" của Cẩm Vinh, nàng đối với bọn họ cũng trách nhiệm phụ trách, để bọn họ cơm no áo ấm, dạy bọn họ như thế nào bảo vệ gia đình tổ quốc. Đều là nên làm.

Cẩm Vinh cùng phần lớn đại soái hay tướng quân bất đồng, cô làm hoàng đế nhiều hơn làm tướng quân, hơn nữa tự nhận khi tại vị là một vị hoàng đế có trách nhiệm với dân, phần yêu dân như con này cũng làm Cẩm Vinh khác bọn họ nhiều.

Đối đãi với địch nhân như mùa đông lãnh khốc, đối con dân chính mình lại muốn so với gió xuân ấm áp hơn.

Cũng bởi vì như thế, Cẩm Vinh rất bận, Phương thất thiếu Phương Hoài Vân đến Sa Thành cũng chưa gặp được Cẩm Vinh, phủ đại soái cũng chưa tiến vào.

Phương thất thiếu ở cửa thành hứng gió lạnh nửa ngày mới chờ được muội muội khoan thai tới muộn, bất quá, Phương Hoài Vân nghĩ có phải nên đổi giọng gọi đệ đệ hay không.

Phương Hoài Vân nhìn đại soái trẻ tuổi tuấn tú, một thân tây trang màu trắng nhanh nhẹn, lưu loát xuống ngựa, do dự một chút không dám lên đi chào hỏi.

Thẳng đến khi đối phương như là bỏ qua hắn mà đi qua, Phương thất thiếu mới đuổi theo ngăn lại, nói lắp hai tiếng, "Cẩm, Cẩm Vinh."

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Thất ca đã lâu không gặp, vừa rồi ta thấy Thất ca không phản ứng, ta còn tưởng ta nhận sai người."

Phương Hoài Vân: "......"

Đúng là tiểu muội nhà mình rồi, nhưng mà tiểu muội ra ngoài mấy năm nay hình như còn "man" hơn cả hắn.
Bình Luận (0)
Comment