Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 37


Vì chỉ mong muốn mau chóng vượt qua khe núi không an toàn này nên mọi người đã phải dồn hết sức, đợi đến khi vất vả lắm mới nhìn thấy lối ra thì dây cung kéo căng trong lòng họ mới dần dần được thả lỏng, tốc độ cũng chậm lại.

Mà Liễu Nhứ có dự cảm rất chính xác, đúng là trên đỉnh núi mọc đầy cỏ khô có mấy người đang nhìn chằm chằm xuống đáy khe núi.

Vẻ mặt Trương Cẩu Đản sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, bên cạnh hắn ta là một chồng đá chất cao thành một ngọn núi nhỏ, mà cách đó không xa còn có hơn hai mươi người đang khiêng đá lên.

Trương Nhị Cẩu đứng cạnh hắn ta đưa đầu nhìn xuống, mắt thấy đoàn người bên dưới sắp vượt qua khe núi rồi thì vội vàng nhắc nhở: “Đại ca, bọn họ sắp ra khỏi khe núi rồi, chúng ta hành động thôi!”
Trên xe đẩy của đoàn người này đều là lương thực, nói không chừng còn có nhiều nước uống, nhìn sắc mặt của già trẻ, lớn bé trong đoàn đều rất tốt, vừa nhìn đã biết đây là một con cá mập mạp, hoàn toàn khác với đám lưu dân sắp chết đói kia.

Trương Cẩu Đản khẽ gật đầu: “Chờ đám người dẫn đầu vừa qua thì chúng ta lập tức ném đá xuống!”
Ngẫm nghĩ, Trương Cẩu Đản lại vẫn tay gọi các huynh đệ đến.

“Các huynh đệ, chờ bọn người dẫn đầu đi qua, các ngươi lập tức ném đá xuống, tuyệt đối không được để bọn họ thoát khỏi khe núi này!”

“Đại ca yên tâm! Chắc chắn đám người này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!”
Bên dưới khe núi, đoàn người còn chưa biết mình sắp gặp nguy hiểm lớn.

Liễu Tự Sơn nắm dây kéo con bò già dẫn đầu, phía sau ông ấy là Liễu Bình, Liễu An và Liễu Thuận vốn dĩ đang đẩy xe thì đột ngột dừng lại.

“A!” Liễu Tự Sơn bị đá đập trúng, hoảng hốt thét lên.

“Đi mau! Phía trên có người!” Chỉ cần đi lên mấy bước thì thoát khỏi khe núi này rồi.

Liễu Thuận cũng bị đá đập trúng nhưng ông ấy giữ vững tinh thần, dùng sức đánh con bò để con bò đi mau hơn.

“Ha ha, đại ca nhìn xem! Tên này có phải ngốc không? Còn dám bước lên phía trước?” Trương Nhị Cẩu nhìn mấy người bị đá nện trúng bị thương mà cười ha ha nói.

Trương Cẩu Đản: “Gọi mấy huynh đệ nhặt thêm đá đến đây, bọn họ nhiều người, nhiêu đây đá đoán chừng là không đủ.



Đá rơi xuống liên tục khiến đoàn người hoảng loạn, họ chỉ là những nông dân chất phác, trên đoạn đường chạy nạn này ngoại trừ lần gặp rắn thì đây là lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm thế này.

Thấy Liễu Thuận cắm đầu xông về phía trước, mọi người cũng xông về phía trước theo, trong thoáng chốc có rất nhiều người bị đá rơi trúng đầu.

Liễu Vân Lai thấy tình hình phía trước thì vội vàng rống lên: “Để xe đẩy lại! Người rút lui lại!”
“Bọn họ đang ở trên đỉnh núi, chỉ tập trung đánh ở lối ra!”
Liễu Vân Lai còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy người trong thôn đã lớn tiếng lặp lại lời ông ấy, trong chớp mắt, khắp trong khe núi đều là tiếng rống.

“Đại ca, làm sao bây giờ? Bọn họ muốn lùi lại về phía sau.

” Trương Nhị Cẩu nhìn thấy đám đông rút lui.

Đám người này không bị mắc câu thì phải làm sao? Hắn ta sốt ruột.



Bình Luận (0)
Comment