Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 11


Nhan Y Lam mắt ngậm ý cười, đôi phượng mâu nhìn chằm chằm nàng, môi nhẹ cong lên giống như một đóa anh túc nở giữa mùa xuân, vừa mỹ lệ lại vừa nguy hiểm.
Khương Ngưng Túy bất động, nàng chỉ trầm mặc đứng đó, nét mặt mang theo lãnh ý nhìn Nhan Y Lam, thanh âm bình bình nói:
"Dám hỏi Trưởng công chúa, tiểu thế tử đang ở đâu?"
"Bản cung bảo ngươi lại đây."
Có tiếp tục giả vờ không nghe thấy đã là chuyện không thể, Khương Ngưng Túy trầm mặc chốc lát, mặc dù trong lòng vạn vạn không muốn nhưng cũng chỉ có thể theo lệnh của Nhan Y Lam.
Nàng đi đến trước người Nhan Y Lam, mặc cho ánh mắt đó từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm mình không chút nào che giấu, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng.
"Ngươi thông minh như vậy, không ngại đoán thử xem bản cung có thể đem tiểu thế tử giao cho ngươi không?"
Ánh mắt Khương Ngưng Túy trực tiếp vượt qua Nhan Y Lam, rơi vào trên bình phong bằng gỗ tử đàn được chạm hoa phía sau. Khi nghe Nhan Y Lam nói vậy nàng lại không tự chủ nhìn về phía Nhan Y Lam, sau cùng nhàn nhạt đáp.
"Ngươi sẽ không."
Tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này. Nhan Y Lam cười càng quyến rũ còn không quên tấm tắc bình luận.
"Cũng không tính là quá ngu xuẩn."
"Ngươi muốn cái gì?" Trước khi đến đây Khương Ngưng Túy đã có có dự liệu trước, Nhan Y Lam cũng không phải loại người hiền lành gì mà trái lại, tâm tư thủ đoạn của nàng so với bất kỳ ai còn ác độc hơn. Nếu Nhan Y Lam hạ chủ ý để nàng đến đón tiểu thế tử trở về, vậy thì chắc hẳn đó không phải là quyết định nhất thời nông nổi, trong đó nhất định còn ẩn giấu mục đích khác.
Thanh âm của Khương Ngưng Túy càng trở nên băng lãnh.
"Thế nào ngươi mới chịu đem tiểu thế tử giao cho ta?"
Cùng người thông minh nói chuyện chính là có rất nhiều chỗ tốt, tỷ như mọi chuyện chỉ cần nhắc nhở một chút, nàng đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được. Nhan Y Lam cười đến khó hiểu, nàng đưa tay chỉ chỉ bàn trà, ung dung nói:
"Bản cung có chút khát."
"..." Khương Ngưng Túy khó chịu không lên tiếng, nàng lạnh lùng nhìn Nhan Y Lam hồi lâu, cuối cùng xoay người thay nàng ta rót nửa chung trà, lúc đưa đến còn thuận tiện lạnh nhạt kèm lời:
"Trưởng công chúa chỉ biết những trò nhàm chán này thôi sao?"
Nhan Y Lam vừa mới cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, nghe được thanh âm nhàn nhạt mang đầy giễu cợt của Khương Ngưng Túy, nàng đột nhiên đưa tay kéo lấy người kia. Khương Ngưng Túy chưa kịp đề phòng nên cả người đều nghiêng về phía trước, lảo đảo một cái liền ngã vào trên người Nhan Y Lam.
Trời đất trong chớp mắt tựa như bị đảo lộn, đến khi Khương Ngưng Túy chật vật muốn đứng dậy mới phát giác Nhan Y Lam đã đè nửa thân mình lên trên người nàng. Ỷ tháp kim sắc hai người ngồi đã là miễn cưỡng, phí công giãy dụa sẽ chỉ làm cho cả hai càng ngày càng sít gần hơn.
Khương Ngưng Túy nhất thời không thể động đậy, nàng nghiêng đầu nhìn thấy trên chiếc bàn trà nhỏ kia, con mèo Ba tư đang miễn cưỡng hí mắt nhìn nàng, bộ dáng lười biếng không để ai vào mắt của nó thật giống hệt Nhan Y Lam. Nó như có như không cử động cái đuôi, biểu tình lúc nhìn nàng giống như đang nhìn một quả dưa chuột ngốc nghếch, cuối cùng tựa như cảm thấy nàng vô cùng ngu xuẩn, nó nhẹ giọng vũ mị kêu một tiếng, sau đó cúi đầu liếm lấy móng vuốt của mình, một chút hứng thú quan sát nàng cũng không có.
Chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi hương, Khương Ngưng Túy xoay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Y Lam đã tiến đến gần sát bên nàng, toàn bộ tầm mắt bị thân ảnh yêu dã của người kia lấp đầy. Khương Ngưng Túy cau mày, lại nghe thấy âm thanh cười nhẹ của Nhan Y Lam bên tai, lộ ra một loại vũ mị cùng phong tình.
"Ngươi không ngại đoán thêm lần nữa thử xem, trên người ngươi còn có gì đáng giá để ta giao ra tiểu thế tử?"
Cơ hồ là theo bản năng, Khương Ngưng Túy nâng tay ôm chặt lấy vạt áo của mình, trong mắt hiện lên một tầng cảnh giác rất sâu, ánh mắt nhìn Nhan Y Lam cũng không khỏi trở nên băng lãnh.
"Ta không biết."
Đáng tiếc, mặc dù Khương Ngưng Túy nói vậy nhưng ý tứ trong mắt nàng đã quá rõ ràng. Nhan Y Lam giống như nghe được một chuyện buồn cười nhất thế gian, khóe môi không nhịn được cong lên, trêu tức nói:
"Ngươi cảm thấy bản cung sẽ có hứng thú với ngươi sao?" Ngữ khí đó thần tình đó tựa hồ cũng đang cười Khương Ngưng Túy tự mình đa tình, tràn đây chế nhạo.
"Cái phỏng đoán buồn cười này của ngươi là từ đâu mà có?"
"Rốt cuộc là ta phỏng đoán hay sự thật là như vậy, trong lòng Trưởng công chúa biết rõ mà." Khương Ngưng Túy tựa như là nghĩ đến cái gì, sự bình tĩnh vốn có trong mắt nàng khẽ động, đáy mắt thoáng chốc một mảnh gợn sóng dồn dập.
"Trưởng công chúa quả thật muốn phủ nhận, ngươi đã từng có nồng hậu hứng thú với ta sao?"
"Đó cũng chỉ là đã từng, có điều, hiện giờ ư..." Nhan Y Lam cúi người nhìn kỹ Khương Ngưng Túy từ trên xuống dưới, tắc lưỡi lắc đầu.
"Bản cung nhìn khuôn mặt không chút biểu tình nào của ngươi, thất tình lục dục gì cũng đều bị quét sạch sẽ."
Nhan Y Lam mặc dù nói như vậy nhưng theo từng nơi mà ánh mắt nàng đi qua, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy cả người giống như mồi lửa, thân thể theo tầm mắt đó một đường mãnh liệt cháy lên.
Không ngăn lại ánh nhìn chăm chú của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy chỉ lãnh đạm nghiêng đầu sang một bên.
"Vậy cũng là vinh hạnh cho ta."
Ngữ khí chế nhạo của Khương Ngưng Túy vĩnh viễn đều là thanh thanh lạnh lạnh, mang theo lãnh đạm quen thuộc, rõ ràng không mặn không lạt nhưng hàm ý bên trong mỗi lần đều có thể làm nghẹn chết người.
Nhan Y Lam ngẩng ra, sau đó bật cười, tầm mắt nhìn Khương Ngưng Túy đột nhiên chuyển, liền trở nên sâu không lường được.
"Ngưng Túy, có phải ngươi vẫn cảm thấy mình rất thông minh hay không?" Thanh âm của Nhan Y Lam vẫn luôn mang theo lười biếng cùng châm biếm, chẳng qua bên trong còn lộ ra phần sáng tỏ cùng sự uy nghi nhiều hơn.
Khương Ngưng Túy nghe vậy liền ngẩng đầu, không ngờ lại cùng phượng mâu của Nhan Y Lam chạm nhau, tâm tư của nàng loạn hết cả lên, không nhịn được mở tầm mắt.
"Ngươi cho là ở trong hoàng cung này, chỉ cần ngươi không màng thế sự, an phận thủ thường là có thể bảo toàn được bản thân?" Nhan Y Lam hơi chống thân người kéo ra khoảng cách giữa nàng cùng Khương Ngưng Túy, nhưng dù như vậy, Khương Ngưng Túy vẫn cảm giác trái tim bị áp bức, rất khó chịu khó thở. Nhan Y Lam vẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt Khương Ngưng Túy, nàng câu khóe môi tựa như giễu cợt.
"Nếu ngươi vẫn còn ôm ý tưởng ngây thơ như vậy, một ngày nào đó ngươi sẽ bị thực tại tàn khốc quật ngã tứ phân ngũ liệt."
Khương Ngưng Túy yên lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Rốt cuộc Trưởng công chúa muốn nói cái gì?"
"Rất đơn giản." Nhan Y Lam chống thân người lên, nàng vỗ tay một cái, Bích Diên lập tức gật đầu thối lui. Tầm mắt nàng lại lần nữa quay về trên người Khương Ngưng Túy, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nâng cầm nàng.
"Bản cung có thể đem tiểu thế tử giao cho ngươi, nhưng phải có điều kiện. Bắt đầu từ hôm nay, bất luận ngươi ở Đông cung thế nào, bất luận Thái tử đối với ngươi ra sao, bất luận tình cảnh của ngươi là gì, trong lòng ngươi nhất định phải luôn nhớ rõ-----ngươi là người của bản cung."
Lời nói của Nhan Y Lam làm đáy lòng Khương Ngưng Túy chấn động đến run rẩy, nhưng trên mặt nàng vẫn không lộ ra bất kỳ tình tự nào, cho dù là một chút khiếp sợ cũng keo kiệt cho. Yên lặng nhìn thẳng Nhan Y Lam trong chốc lát, Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nói:
"Nếu ta không làm được?"
Nhan Y Lam mỉm cười, ý tứ trong ánh mắt tựa hồ là đang nói về một cuộc mua bán chỉ lời chứ không lỗ.
"Bản cung không cho rằng ngươi có thể cò kè mặc cả với ta."
Đích xác là không có, nhưng yêu cầu của Nhan Y Lam cũng quá gây khó dễ cho người khác. Khương Ngưng Túy không thể cự tuyệt, chỉ có thể dùng yên lặng làm câu trả lời.
"Dĩ nhiên..." Nhan Y Lam cầm tách trà đã có chút nguội lên cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, nước trà băng lãnh tràn vào miệng, cũng theo một đường lan tràn đến ánh mắt, đến cả lời nói.
"Nếu một ngày kia ta mất đi quyền thế trong tay, hay hoặc là ngươi có đủ lực lượng có thể lật đổ được ta, khi đó ta tất nhiên không tiếp tục ép buộc được ngươi."
Lúc Nhan Y Lam nói những lời này lộ ra một loại lãnh khốc vô tình tựa như đã nhìn thấu hết sinh tử thế gian. Dường như quyền lợi, địa vị, thiên hạ, tất cả...tất cả những thứ này trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là phù hoa ngoài thân, ánh mắt đó ẩn giấu một thứ ánh sáng có thể nhìn thấu tất cả. Một khắc đó, Khương Ngưng Túy dường như đã cho rằng, Nhan Y Lam tuy bề ngoài phồn hoa yêu dã nhưng nội tâm của nàng cũng trống rỗng cô tịch, chỉ còn một luồng tàn niệm chống đỡ.
Lúc này Bích Diên vừa vặn dẫn theo tiểu thế tử cùng nãi nương bước vào Tê Loan điện. Tiểu thế tử bất quá chỉ mới được hai ba tuổi, bước đi có chút không vững. Hắn vừa đến, nhìn thấy thân ảnh Nhan Y Lam liền lập tức bật cười khanh khách, sau đó nghiêng ngã chạy đến.
"Cẩn thận." Nhan Y Lam đứng dậy nâng tiểu thế tử, sau đó xoay đầu nhìn Khương Ngưng Túy một cái, cười hỏi:
"Thần nhi, nhìn thấy Thái tử phi sao lại không hành lễ?"
Rõ ràng chỉ là một hài tử hai ba tuổi, nhưng nghe Nhan Y Lam hỏi vậy, hắn lại ngoan ngoãn hướng Khương Ngưng Túy học theo hành lễ, ngây ngây ngô ngô gọi.
"Mẫu phi."
Mặc dù Khương Ngưng Túy tính tình lãnh đạm nhưng nhìn thấy một hài tử lanh lợi đáng yêu như thế cũng khó tránh khỏi đáy lòng mềm mại. Nàng nhẹ đáp một tiếng, lại nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải, chỉ có thể nói:
"Đứng lên đi."
"Những gì ta nói người đều nghe rõ?"
Khương Ngưng Túy nghe vậy, lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang quan sát tiểu thế tử, mềm mại trong mắt tản đi chỉ lưu lại một mảnh thờ ơ.
"Ân."
Nghe được câu trả lời của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam mang tiểu thế tử nhẹ đẩy đến bên người nàng.
"Bích Diên, đưa Thái tử phi hồi cung." Dứt lời, Nhan Y Lam lại lần nữa ngồi xuống, tiếp tục chống đầu trêu chọc con mèo Ba Tư, không tiếp tục nhìn Khương Ngưng Túy thêm lần nào.
-----
Ra khỏi Phương Nghi cung, Khương Ngưng Túy ôm tiểu thế tử lên phượng liễn, Bích Diên vẫn nhất mực cung kính đứng một bên. Cho đến tận khi phượng liễn sắp lên đường, Bích Diên nhân lúc khoảng trống, bước mấy bước đến bên người Khương Ngưng Túy, hơi cúi đầu thấp giọng nói:
"Sau khi Thái tử điện hạ hồi cung, trong cung nhất định không yên ổn, nương nương vạn sự cẩn thận."
Khương Ngưng Túy không nghĩ Bích Diên sẽ nhắc nhở như vậy, nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bích Diên đã thối lui sang một bên, cung kính cúi chào Khương Ngưng Túy một cái liền xoay người bước vào Phượng Nghi cung.
Đưa Khương Ngưng Túy đi rồi, Bích Diên nhanh chóng trở về Tê Loan điện. Lúc này Nhan Y Lam đang chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân của Bích Diên, nàng chẳng qua cũng chỉ cong khóe miệng nhưng chưa từng mở mắt ra.
"Điện hạ, Thái tử phi đã khởi giá hồi cung rồi." Bích Diên nói xong, liền đi đến bình phong lấy một cái áo choàng khoác lên người Nhan Y Lam, lại nhẹ giọng nói:
"Nếu điện hạ lo lắng cho Thái tử phi, tại sao không trực tiếp nói rõ ra, cứ như vậy sẽ chỉ làm cho sự hiểu lầm của Thái tử phi với điện hạ càng ngày càng sâu."
Nhan Y Lam chậm rãi mở mắt, cười nói:
"Y theo tính tính hiện nay của nàng ấy, đây là cách nhanh nhất có thể cho nàng ấy biết tình thế trước mắt."
Bích Diên cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là ánh mắt nhìn bóng lưng của Nhan Y Lam khẽ đau, lộ ra chút lo âu cùng không biết làm thế nào, cuối cùng tất cả hóa thành một tiếng thở dài âm thầm trong lòng.
-----
Tiểu thế tử an phận ngồi trên phượng liễn, tuổi tác quá nhỏ nên vẫn không mang cho hắn bao nhiêu áp lực hiện thực, hắn ngoan ngoãn ngồi, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Khương Ngưng Túy, cho dù đôi khi tầm mắt của hắn bị Khương Ngưng Túy bắt được, hắn cũng không xấu hổ không sợ hãi mà cười khúc khích nhìn nàng.
Lúc trước, Thái tử phi đều đối xử với tiểu thế tử vô cùng ôn nhu, cho nên hắn đối với Khương Ngưng Túy cũng không có bao nhiêu xa lạ, tâm tính hài đồng tất nhiên không phát giác ra tính tình của Khương Ngưng Túy cùng Thái tử phi thật ra khác biệt một trời một vực.
---------
Trở lại Đông cung, nãi nương muốn đưa tay bế lấy tiểu thế tử nhưng tiểu thế tử thế nào cũng không chịu, ương ngạnh duỗi thân muốn Khương Ngưng Túy ôm. Nãi nương vừa hướng Khương Ngưng Túy thỉnh tội, vừa nghĩ đủ mọi cách dỗ tiểu thế tử xuống. Khương Ngưng Túy đứng một bên nhìn hồi lâu, thấy trận giằng co này sẽ không có kết quả, cuối cùng nàng có chút do dự vươn tay hướng tiểu thế tử, không ngờ nàng mới vừa giang hai cánh tay, tiểu thế tử lập tức hiểu ý chui vào lòng nàng.
Ôm một thân thể mềm mại nhỏ bé trong lòng, giờ khắc này tâm tình Khương Ngưng Túy quả thật vi diệu đến mức...bút mực cũng khó mà hình dung.
Xuống phượng liễn, Khương Ngưng Túy liền đi trở về Chiêu Linh điện, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy một thân ảnh cao gầy đứng bên ngoài cửa, nàng ngẩng đầu lên, thấy Nhan Quân Nghiêu đang đứng dưới một cành mai, có vài bông tuyết rơi trên đầu vai, điều này càng làm tôn lên vẻ ung dung tuấn mỹ của hắn.
Đôi tay ôm lấy tiểu thế tử siết chặt, Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Quân Nghiêu đứng dưới tán mai, cuối cùng tầm mắt nhìn thấy hắn tươi cười sủng nịch chậm rãi đi đến.

Bình Luận (0)
Comment