Xe ngựa lẳng lặng dừng bên cạnh phố thị.
Khương Ngưng Túy vén rèm nhìn dòng người lui tới trên đường, quay đầu nhìn Nhan Y Lam khí định thần nhàn bên cạnh, lưỡng lự khoảng khắc, cuối cùng nói:
"Ta kỳ thực cũng không thích đi dạo chợ."
Nâng mắt nhìn Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trêu đùa nói:
"Nhìn ra được, ngươi không quá giống nữ tử bình thường."
"Trưởng công chúa còn...?"
Không đợi Khương Ngưng Túy nói xong, Nhan Y Lam đã kéo nàng xuống xe ngựa.
"Ngươi coi như là theo ta đi dạo một chút đi."
Khương Ngưng Túy mới không tin Nhan Y Lam là thật tâm thích dạo phố, nhưng cơ hội để hai người cứ mạn vô mục đích du ngoạn như vậy thực sự khó có được, lòng Khương Ngưng Túy sinh ra vài phần mới mẻ liền cũng không quá mức phản đối, tùy ý Nhan Y Lam mang nàng hòa vào đám người.
Hai chân giẫm lên những phiến đá lát trên đường, mặt đất nơi này đương nhiên không trơn nhẵn như trong cung, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại cảm thấy ung dung tự tại, đó là thứ không thể lĩnh hội được ở hoàng cung áp ức.
Khoảng thời gian xuất cung này, Khương Ngưng Túy vẫn ở trong Tướng Quân phủ chưa từng ra ngoài, cho nên bây giờ đứng trên đường lớn, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, nhất thời thật không biết nên bắt đầu đi dạo từ đâu. Những người đi đường qua lại lao nhao ném đến ánh mắt như có như không, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu liếc nhìn Nhan Y Lam bên cạnh, nhớ đến nàng ấy tựa hồ cho đến giờ liền không hề nghĩ phải thu liễm phong mang của mình, bất giác liền đứng cách xa nàng ấy một chút.
"Dạo trên con đường này, nghe nói phía cuối có một tửu quán, rượu nơi đó rất nổi tiếng."
Lúc Nhan Y Lam nói lời này, trong mắt mang theo khó kiềm nén, Khương Ngưng Túy đột nhiên nhớ đến thật lâu trước đây mình cùng Trì Úy cùng uống rượu say khước, đáy lòng không khỏi có chút mâu thuẫn, rồi lại không đành lòng phất đi sự hăng hái của nàng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Khương Ngưng Túy theo Nhan Y Lam vừa đi vừa nhìn xung quanh, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, các nàng bất tri bất giác lại dạo bước đến trước quầy hàng bán mặt nạ. Nhớ đến tiết hoa đăng hôm đó, Nhan Y Lam đã từng mang nàng đến nơi này, nói nàng đường đường là Thái tử phi không thể xuất đầu lộ diện ngoài cung như vậy, còn thuận tay lấy một cái mặt nạ gắn lên mặt nàng, còn chê nàng cười đến khó coi.
Khương Ngưng Túy bất giác dừng chân, đứng trước quầy hàng thuận tay lấy một chiếc mặt nạ, cầm trong tay xoay qua xoay lại nhìn.
"Làm sao vậy?" Nhan Y Lam cũng dừng bước, phát hiện món đồ trong tay nàng, nhướng mi hỏi:
"Ngươi thích cái này?"
Nghĩ đến có thể Nhan Y Lam đã quên mất tràng cảnh hôm đó, Khương Ngưng Tuy cúi đầu khẽ mỉm cười, lắc đầu, lại gật đầu.
Ban ngày, người tới lui trên đường vốn không nhiều, sinh ý càng có chút lãnh đạm, huống hồ Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy tuy ăn mặc khiêm tốn, thế nhưng lúc giơ tay nhấc chân không khỏi lộ ra ung dung quý khí, người bán hàng vừa nhìn liền biết là đại hộ nhân gia. Vì vậy mười phần nhiệt tình mà đi đến, hô:
"Những mặt nạ này đều là mới vẽ, có thể vẽ theo yêu cầu nhị vị mong muốn, bảo đảm nhị vị thỏa mãn."
Nhan Y Lam cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay Khương Ngưng Túy, ghét bỏ nói:
"Vẽ rất bình thường."
Người bán hàng vừa nghe, trong lòng tự nhiên không quá cam tâm tình nguyện, định đôi co hai câu,không ngờ Nhan Y Lam lại nói:
"Nếu ngươi thích, vậy mua thôi!"
Người bán hàng lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười.
"Một cái chỉ hai mươi lăm văn tiền."
Đối với tiền ở thời đại này Khương Ngưng Túy cũng không có quá nhiều khái niệm, cho nên nàng cũng không tỏ thái độ, chỉ nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, hị vọng nàng có thể cho nhận định giá tiền này có hợp lý hay không, không ngờ Nhan Y Lam lại là dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tấm tắc khen:
"Thì ra lại rẻ như vậy..."
Tay cầm mặt nạ khẽ siết chặt, Khương Ngưng Túy hậu tri hậu giác nghĩ, có thể so với nàng, Nhan Y Lam với khái niệm tiền bạc cũng không thấy tốt bao nhiêu. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy nghi ngờ nhìn Nhan Y Lam, hỏi:
"Trên người ngươi có mang tiền sao?"
Đây thật là một vấn đề tốt, Nhan Y Lam cúi đầu bên tai Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Không có."
Khương Ngưng Túy nghe vậy, món đồ cầm trong tay quả thực như củ khoai bỏng, nàng liền vội vàng xoay người muốn trả lại.
"Mặc dù ta không có." Buồn cười nhìn một loạt hành động của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam không nhanh không chậm đè lại tay nàng.
"Thế nhưng Bích Diên có." Nhan Y Lam hướng phía xe ngựa không xa bên cạnh phất tay, Bích Diên lập tức gật đầu hội ý, đi đến hướng này.
Khương Ngưng Túy lúc này mới hiểu ra ý định trêu đùa của Nhan Y Lam, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười ranh mãnh gần trong gang tấc kia, đáy lòng có chút ngứa ngấy.
Học theo hành vi của Nhan Y Lam ngày ấy, Khương Ngưng Túy giơ tay đem mặt nạ đeo lên mặt nàng, nói:
"Lần sau đừng lộ ra gương mặt này." Thừa dịp Nhan Y Lam không nhìn thấy, Khương Ngưng Túy dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt nạ như nghiêm phạt, lực đạo lại ôn nhu.
"Khó coi."
Người bán hàng bên cạnh nghe thấy lời Khương Ngưng Túy nói, âm thầm cả kinh, hắn thầm nghĩ, hai người này rõ ràng bộ dáng sinh ra rất tốt, nhất là vị tiểu thư vừa hỏi giá kia, giữa mi mục mang theo xinh đẹp, trên người lại lộ ra khí thế tòng dung bất bách, khiến người muốn tiếp cận rồi lại không dám, sợ tiết độc nàng. Loại tuyệt thế mỹ nhân như vậy, cho dù là ai cũng muốn nhìn nhiều vài lần, vậy mà đồng bạn của nàng lại vẫn ghét bỏ nàng khó coi, thật sự khiến người khác nghĩ không ra.
Có điều hắn chỉ là một người bán mặt nạ, chỉ cần có người chiếu cố trả tiền là được, chuyện khác lại có liên quan gì chứ?
Vừa đi vừa dừng, hai người rốt cuộc đã đến tửu quán mà Nhan Y Lam nói.
Bởi vì Bích Diên cũng không nghĩ tới chủ tử mình lại có hành trình này, cho nên trên người cũng không có mang theo nhiều tiền, bao sương* là không ngồi được rồi, Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy chỉ có thể giống như người khác ngồi trong đại sảnh, lúc đang đợi tiểu nhị mang rượu lên, nhớ đến dáng vẻ kinh ngạc của Bích Diên lúc các nàng hỏi về tiền bạc. Trong lòng các nàng bất giác có chút buồn cười.
(*Dạng ghế ngồi riêng. Có thể hiểu là phòng VIP)
Tận dụng thời gian chờ rượu được mang lên, Khương Ngưng Túy hạ mắt nhìn chiếc mặt nạ vẫn đang được Nhan Y Lam cầm lấy, vươn tay nói:
"Trả đây."
"Cái gì?" Nhan Y Lam có chút khó hiểu.
Khương Ngưng Túy nói:
"Đã là món đồ tặng ta, lẽ nào ngươi còn muốn đổi ý hay sao?"
Nhan Y Lam giờ mới hiểu được ý của Khương Ngưng Túy là chỉ cái mặt nạ kia, nàng đưa cho Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Ngươi nếu như thích, hôm khác ta bảo Bích Diên tìm vài họa tượng thay ngươi làm tinh xảo chút."
"Ta cảm thấy cái này rất tốt." Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam mỉm cười, đôi mắt như mực lộ ra vài phần thanh triệt đạm nhiên không rành thế sự.
"Ta chỉ thích nó."
Trong cung có bao nhiêu thủ sức ngọc khí tinh trí Khương Ngưng Túy đều chưa từng nhìn vào mắt, bây giờ dĩ nhiên lại thích một món đồ được chế tác thô lậu, Nhan Y Lam vừa khó hiểu lại buồn cười, chốc lát cũng không đoán ra Khương Ngưng Túy rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn sắc mặt nàng không giống giả vờ, cũng liền không nói thêm gì nữa.
Tiểu nhị mang rượu lên, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, thấy Nhan Y Lam không có chút ý tứ tự mình động thủ, cho nên nàng tiếp nhận bầu rượu, rót cho cả hai, cứ vậy cầm chén rượu nhấp một ngụm, rượu vào miệng cay độc lại nóng bỏng, nhưng sau đó lại có tia ngọt ý tràn ngập đầu lưỡi, hậu vị tuyệt diệu, dĩ nhiên không chút kém nào so với rượu trong cung, Khương Ngưng Túy thầm tán thưởng, không khỏi hỏi:
"Ngươi làm sao biết nơi này?"
Thần sắc Nhan Y Lam hơi trầm xuống, lại cười nói:
"Nơi này nổi tiếng gần xa, ta tự nhiên có nghe nói đến."
Cũng không chỉ đơn giản là nghe nói, Nhan Y Lam cơ hồ là quen cửa quen đường mà tìm đến, chỉ là nếu nàng đã không muốn nói nhiều, Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng không định hỏi, cho nên dừng lại trọng tâm câu chuyện, chuyên tâm thưởng thức rượu.
"Nộp tiền, nộp tiền đi!"
Vài tên ăn mặc như quan sai nghênh ngang đi đến trước quầy, quan sai đầu lĩnh gõ lên bàn, hắn đánh giá chung quanh, cười hỏi:
"Chưởng quỹ, hôm nay sao không thấy lão bản nương?"
Chưởng quỹ vội vã đáp:
"Lão bản nương hôm nay có việc nhà, cho nên không có đến." Hắn vội vã lấy một túi bạc từ dưới quầy, hai tay đưa đến cho tên quan sai đầu lĩnh.
"Đây là tiền mà lão bản nương căn dặn tiểu nhân đưa cho ngài."
Quan sai ước lượng túi tiền trong tay.
"Không phải đã nói cho lão bản nương của các ngươi, năm nay phải tăng chút bạc sao?" Thấy chưởng quỹ dường như muốn vội vã giải thích, hắn lập tức ngắt lời, cười đến không hảo ý.
"Có điều, nếu lão bản nương của các ngươi nguyện ý theo ta phong lưu một đêm, số tiền này, trái lại cũng dễ nói..." Nói xong, vài tên quan sai đi theo phía sau hắn cũng theo đó cười rộ lên, nhất thời kinh động toàn bộ khách trong quán.
Bàn của Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy vốn ở gần cửa, cho nên toàn bộ nhất cử nhất động của bọn chúng, các nàng đều thấy, tiếp tục thay cả hai châm rượu, Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Nhan Y Lam bên cạnh, thấy nàng vẫn bất vi sở động cúi đầu nhấp rượu.
Chưởng quỹ đi ra khỏi quầy, chấp tay nói:
"Hôm nay trùng hợp không có lão bản nương, cho nên tiểu nhân không thể làm chủ được, mong rằng quan gia thư thả hai ngày, đợi lão bản nương của chúng ta trở lại hẵn nói."
"Chưởng quỹ, ngươi đây không phải đang làm khó ta sao?" Quan sai đầu lĩnh ra vẻ khổ sở.
"Lẽ nào ngươi không biết ta đang làm việc cho ai sao? Đắc tội đại nhân nhà ta, ngươi ta đều gánh không nổi."
Chưởng quỹ hiển nhiên nghe được hắn ta ý tại ngôn ngoại, hắn khó xử xoa xoa tay, bất an nói:
"Này..."
Thấy chưởng quỹ đã bắt đầu dao động, quan sai đầu lĩnh nghiêng ngã đi đến ngồi gần bàn của Nhan Y Lam, nghiêng mắt đã nhìn thấy nàng, đôi mắt hẹp dài nhất thời híp lại, ánh mắt đảo quanh trên người nàng, sau đó lại nhìn sang Khương Ngưng Túy, hắn liếm môi, giả vờ nói:
"Hai vị tiểu thư nhìn hơi lạ mặt, không biết là cô nương nhà nào?"
Khương Ngưng Túy nghe vậy, khóe miệng khơi câu ra một mạt ý cười, nàng nương chén rượu che chắn nhìn sang Nhan Y Lam, ánh mắt lộ ra một tia cười trêu tức.
Làm quân vương Nhan Quốc, không chỉ tại kinh thành dưới chân thiên tử gặp được tình trạng quan phủ làm xằng làm bậy, lại còn bị quan sai không biết sống chết công nhiên đùa bỡn, quả thực so với trong hoàng cung xuất hiện thích khách còn châm chọc hơn.
"Ah?" Nhan Y Lam một đôi mắt phượng đầy ý cười, diễm mị đến quả thực muốn đoạt tâm phách người, nàng kề sát đến trước mặt quan sai, mị thanh nói nhỏ:
"Quan gia không ngại đoán thử, ta là người nhà nào?"