Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 69

Edit + Beta: Snail

"Đại ca, tin tức của huynh thật nhanh ha! Chân trước ta vừa mua linh tháp, huynh lại biết nhanh như vậy." Tiêu Cảnh Đình cười lạnh nói.

"Khách hàng lớn giống như đệ không nhiều lắm, đương nhiên bị người nói đến hăng say, tin tức tự nhiên cũng truyền đi nhanh thôi." Tiêu Thanh Nham nói.

Tiêu Thanh Nham thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình mua pháp khí này nhất định là trông cậy cha mẹ trả phần bạc còn lại cho hắn, nếu cha mẹ không cho số tiền này, Tiêu Cảnh Đình sẽ bị người của cửa hàng bắt đi ngồi tù, cha mẹ hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tiền tiêu vặt một tháng cha mẹ cho mình cũng chỉ năm sáu khối linh ngọc, một hai ngàn lượng bạc, cộng lại chỉ có chừng ba ngàn lượng.

Tiêu Cảnh Đình mua pháp khí này, về sau mỗi tháng cần mười ngàn lượng bạc, chiêu thức ấy của Tiêu Cảnh Đình là muốn ép cha mẹ đưa tiền cho hắn xài sao? Thật quá đáng mà.

Vương Lộ nhìn Tiêu Cảnh Đình, khẽ thở dài một hơi nói: "Cảnh Đình, con cũng quá xa xỉ rồi, làm sao có thể tiêu tiền như vậy chứ? Về sau con định trả bạc thế nào đây?"

Tiêu Cảnh Đình không nhanh không chậm nói: "Con định xin phụ thân, mẫu thân chia cho con mấy mẫu đất, lúc con ở thôn Thổ Khâu đã quen nếp mặt trời mọc thì làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mấy ngày nay không làm gì, con vẫn luôn thấy không quen, mẫu thân người chia cho con mấy mẫu ruộng đi, con có thể trồng trọt để trả tiền."

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: trước đây khi đại bá mẫu của nguyên chủ tống cổ nguyên chủ đi cũng đều cho không ít ruộng, làm cha mẹ nguyên chủ, thế nào cũng không thể keo kiệt đâu nhỉ.

"Con muốn ruộng? Ruộng của Tiêu gia đều tập trung ở ngoài thành, cách nhà không gần đâu!" Vương Lộ nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Việc này con biết, có ruộng con liền dẫn Mộc An và con trai dựng một căn nhà ở bên cạnh đất ruộng, tính tình con trai con quá lỗ mãng, lại không hợp với hai đứa con trai của đại ca, ở lại Tiêu gia, chỉ sợ cả ngày đánh nhau cũng không phải chuyện hay ho gì."

Vương Lộ không ngờ tới Tiêu Cảnh Đình sẽ nói như vậy, lúc này ngây ngẩn cả người: "Con muốn dọn ra ngoài ư?"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Dọn ra ngoài cũng dễ chăm sóc ruộng đất bên cạnh, lần này sau khi con ra ngoài thì phát hiện thiên phú trồng trọt của mình không tệ, con nghĩ nếu như ra sức một ít thì hẳn là có thể miễn cưỡng trả bạc, trên thực tế lần này con trả trước ba mươi ngàn lượng là do trước kia trồng trọt bán được."

Trên mặt Tiêu Lâm Phong cũng hiện lên vài phần áy náy, sắc mặt Vương Lộ cũng dịu đi.

Tiêu Thanh Nham nhíu nhíu mày, cười lạnh một tiếng nói: "Tam đệ, đệ xem mọi người là kẻ đần à! Đệ mới thăng cấp Luyện Khí tầng năm, trước đó tu vi càng thấp hơn, trồng trọt sao có thể kiếm nhiều bạc như vậy, có phải đệ lại bán đi thiên tài địa bảo khác không?"

Tiêu Cảnh Đình liếc nhìn Tiêu Thanh Nham nói: "Ta quả thực bán một ít thiên tài địa bảo, có điều phần lớn là trồng trọt kiếm được."

Tiêu Thanh Nham không để ý đến câu nói kế tiếp của Tiêu Cảnh Đình, nghe Tiêu Cảnh Đình thật sự bán thiên tài địa bảo liền gấp đến hai tròng mắt đỏ tươi, "Thế mà đệ thật sự bán thiên tài địa bảo, rốt cuộc đệ nghĩ cái gì vậy! Cái gì cũng bán được cả."

Tiêu Cảnh Đình đương nhiên nói: "Không có tiền, hiển nhiên phải bán đồ rồi, ruộng thượng đẳng đại bá mẫu cho bị bỏ hoang một tháng, phải nộp một tháng tiền phạt, khi ta lấy tới tay thì ruộng đã bỏ hoang khá lâu, tiền bồi thường nhiều như vậy, khi ấy mà không bán thiên tài địa bảo thì căn bản là ta không trả nỗi!"

Tiêu Cảnh Đình vừa nhìn Liễu Huyền ở bên cạnh xem trò vui vừa đầy vô tội nói.

Liễu Huyền vốn đang xem náo nhiệt lại bị lửa chiến tranh đốt đến đầu mình, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

Ánh mắt Vương Lộ đầy cừu hận nhìn sang Liễu Huyền.

Liễu Huyền ngượng ngùng cười cười, nói: "Cảnh Đình, con nói gì vậy, lúc ruộng đến tay con lại bị bỏ hoang sao? Ruộng đất tốt như vậy sao lại bỏ hoang được chứ, ta nào biết chuyện đó."

"Đất ruộng chẳng những bị bỏ hoang phải nộp tiền phạt mà còn thường xuyên có yêu thú lui tới, đại bá mẫu nhất định bị người ta lừa rồi, cầm ruộng đất như vậy đưa cho con, cũng may còn có nhị ca hỗ trợ, bằng không dù cho trồng linh thực trong ruộng cũng đều sẽ bị yêu thú gây hại hết." Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt nói.

Vương Lộ nghe vậy, sắc mặt càng thêm bất thiện.

"Đại bá mẫu, sao bá mẫu có thể cầm ruộng đất như vậy đưa con, vì ruộng đất này, con bị người hầu phủ gài một phen, phải nộp hai ngàn lượng bạc, đại bá mẫu ngài nhớ trả khoản bạc này lại cho con đấy! Ngài bị người ta lừa lấy ruộng đất như vậy đưa con, lại khiến đứa cháu này của ngài tốn tiền oan uổng, việc này thật không nói nỗi mà!" Tiêu Cảnh Đình nói với lời lẽ đanh thép.

Dưới cái nhìn uy hiếp của Vương Lộ, Liễu Huyền chỉ có thể đáp: "Là đại bá mẫu sơ suất, khoản bạc này đương nhiên là đại bá mẫu trả rồi."

Liễu Huyền cắn răng, vốn bà còn lấy làm đắc ý vì chuyện khiến Tiêu Cảnh Đình phải nộp tiền phạt ruộng đất, không ngờ Tiêu Cảnh Đình lại mở miệng hỏi bà đòi tiền.

Tiêu Cảnh Đình nghe vậy lập tức bớt giận một ít, trên thực tế, lúc trước chỉ thanh toán một ngàn năm trăm lượng tiền phạt, Tiêu Cảnh Đình thuận miệng đòi thêm năm trăm lượng, đối với Tiêu Cảnh Đình hiện tại mà nói hai ngàn lượng không phải quá nhiều, có điều cũng không ít.

Tiêu Thanh Nham căn bản không quan tâm Tiêu Cảnh Đình trải qua chuyện gì ở thôn Thổ Khâu, hắn chỉ để ý đến thiên tài địa bảo.

"Tam đệ, đệ bán thiên tài địa bảo ở đâu rồi, bây giờ khắp nơi đều là gian thương, đệ rất dễ bị chúng lừa lắm." Tiêu Thanh Nham không cam lòng hỏi. Nếu Tiêu Cảnh Đình bán thiên tài địa bảo đến thành trấn phụ cận thôn Thổ Khâu thì có lẽ còn có cơ hội cầm về, thành nhỏ như vậy căn bản không có cao thủ gì cả.

"Nhờ nhị ca bán cho cửa hàng lớn ở Phong Thành rồi." Tiêu Cảnh Đình đáp.

"Phong Thành?" Tiêu Thanh Nham như nghĩ tới điều gì, đột nhiên trợn to mắt nhìn Tiêu Kình Phong, "Kình Phong, lần đó ta gặp phải đệ ở Phong Thành là lúc đệ đi bán thiên tài địa bảo sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Kình Phong gật đầu.

Mặt Tiêu Thanh Nham đen lại, nói: "Đều là huynh đệ nhà mình, chuyện lớn như vậy, sao đệ không nói với ta?"

Tiêu Kình Phong cười lạnh hai tiếng: "Đại ca, lúc đó ta cũng muốn nói với huynh, cơ mà huynh có cho ta cơ hội mở miệng ư! Huynh nói "đừng gọi ta là đại ca, ta không có đệ đệ không biết liêm sỉ như ngươi", còn nói muốn ta mau rời khỏi Phong Thành, đừng tìm phiền toái cho huynh, ta nghe lời đại ca nói đấy thôi, sau khi bán linh thực liền lập tức rời khỏi Phong Thành."

Sắc mặt Tiêu Thanh Nham xanh một hồi trắng một hồi.

Tiêu Cảnh Đình nhìn sắc mặt Tiêu Kình Phong, thầm nghĩ: người dệt hoa trên gấm thì nhiều, người đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi lại chẳng có mấy, lúc Tiêu Kình Phong gặp được Tiêu Thanh Nham là khi đang đứng ở đáy cốc, lúc đó, hẳn là Tiêu Kình Phong ôm kỳ vọng rất lớn đối với Tiêu Thanh Nham, đáng tiếc...

Tên Tiêu Thanh Nham kia, mắt thấy huynh đệ ruột gặp nạn lại biểu hiện lạnh bạc như vậy, thật không phải thứ tốt lành gì.

Tiêu Thanh Nham nhìn sườn mặt lãnh đạm của Tiêu Kình Phong, tức giận Tiêu Kình Phong vô tình vô nghĩa đồng thời âm thầm hối hận vì thái độ lúc ấy đối với Tiêu Kình Phong quá mức gay go, nếu lúc đó thái độ của hắn khá hơn một chút, có lẽ Tiêu Kình Phong sẽ lấy đồ ra, vậy bây giờ hắn đã là Luyện Khí tầng sáu rồi.

Gần đây thường có người nói với hắn, nhà hắn có tam kiệt, đều là Luyện Khí tầng năm, còn có người nửa đùa nửa thật bảo hắn cố gắng tu luyện, đừng để cho hai đệ đệ đuổi kịp và vượt qua.

Tiêu Kình Phong cùng Tiêu Cảnh Đình thăng cấp Luyện Khí tầng năm cho Tiêu Thanh Nham áp lực rất lớn.

Tiêu Thanh Nham rất lo lắng, từ nhỏ đến lớn hắn đều là người ưu tú nhất trong nhà, nếu như bị hai đệ đệ hắn vượt qua, chắc chắn hắn sẽ trở thành trò cười trong gia tộc.

Tiêu Lâm Phong đỡ trán, vẻ mặt đau đầu.

Xem bộ dáng của Tiêu Kình Phong, Tiêu Lâm Phong liền biết Tiêu Kình Phong có khúc mắc sâu đậm với Tiêu Thanh Nham, vốn Tiêu Lâm Phong còn hy vọng Tiêu Kình Phong có tiền đồ sẽ giúp đỡ Tiêu Thanh Nham một phen, giờ quan hệ giữa hai huynh đệ căng thẳng như vậy, khả năng không lớn rồi.

"Tiểu Tam, con có thiên tài địa bảo, sao không giữ lại cho lão đại một phần chứ?" Tiêu Lâm Phong có chút oán giận nói.

Dù sao Tiêu Thanh Nham cũng là đứa con trai mà Tiêu Lâm Phong thương yêu nhất, trong tư tâm vẫn muốn tranh thủ thêm chút lợi ích cho Tiêu Thanh Nham.

Trong lòng Tiêu Cảnh Đình khó chịu, trên mặt lại không lộ ra, Tiêu Cảnh Đình cười xấu hổ nói: "Phụ thân, lúc đó không trả nỗi bạc thì ta sẽ bị bắt đi ăn cơm tù, ta đành phải bỏ qua đại ca."

Vương Lộ nghe vậy nhìn sang Liễu Huyền, ánh mắt như lưỡi đao xẹt qua người Liễu Huyền.

Tiêu Lâm Phong nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa ba huynh đệ, đành nói: "Thôi vậy, con muốn dọn ra ngoài thì cứ dọn đi, ta sẽ chia cho con mười mẫu ruộng thượng đẳng, hai mươi mẫu ruộng trung đẳng, ba mươi mẫu ruộng hạ đẳng."

Tiêu Cảnh Đình có chút hưng phấn nói: "Đa tạ phụ thân." Rốt cuộc vẫn là cha ruột! Phúc hậu hơn đại bá mẫu nhiều, ruộng của Tiêu Lâm Phong cho thì hẳn là địa thế không tệ.

"Con cố gắng nỗ lực đi, nợ nần trên người con không nhẹ đâu." Tiêu Lâm Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Con biết." Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: ngụ ý của Tiêu Lâm Phong là một trăm ngàn lượng tiền nợ kia của hắn, ông ta sẽ không quan tâm.

Tiêu Kình Phong đứng lên nói: "Phụ thân, con cũng muốn một ít ruộng đất."

Vương Lộ nhìn Tiêu Kình Phong, có chút chống đối nói: "Con không phải linh thực sư, muốn ruộng làm cái gì?"

Tiêu Thanh Nham lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Nhị đệ, thuộc tính của đệ mà đi trồng trọt thì chỉ có thể trồng hư linh thực, lúc đó không kiếm được bạc mà còn phải trả thêm bạc, ruộng trong nhà cũng không nhiều, không nên lãng phí như vậy."

"Con không phải, Thư Vũ phải! Thư Vũ đã Luyện Khí tầng năm, có ruộng tụi con có thể kiếm chút tiền nuôi đứa nhỏ."

Vương Lộ liếc nhìn Tiêu Kình Phong, khẽ thở dài một hơi nói: "Được rồi."

Tiêu Thanh Nham bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, vốn hắn nói chuyện linh tháp là muốn đâm chọc sau lưng Tiêu Cảnh Đình trước mặt cha mẹ, không ngờ lại cho Tiêu Cảnh Đình mượn cơ hội xin ruộng đất từ tay cha mẹ.

"Phụ thân, mẫu thân không thể bất công! Chỉ cho nhị đệ tam đệ ruộng đất thôi!" Trịnh Bội Nhi nói.

"Lão đại, con cũng muốn có ruộng?" Tiêu Lâm Phong hỏi Tiêu Thanh Nham.

Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Đúng."

Tiêu Lâm Phong gật đầu: "Được rồi, tính cho con một phần."

Tiêu Cảnh Đình liếc Tiêu Thanh Nham một cái, thầm nghĩ: học viên học viện Bích Phong hẳn là không thể rời khỏi học viện quá lâu! Tiêu Thanh Nham muốn ruộng đất cũng không rảnh chăm lo.

Tiêu Cảnh Đình âm thầm bất bình thay nhị ca, lúc nhị ca muốn ruộng đất, Vương Lộ còn hỏi một câu "con không phải linh thực sư muốn có ruộng làm gì", còn Tiêu Thanh Nham vừa mở miệng, cha mẹ biết rõ Tiêu Thanh Nham không chăm lo được cho ruộng đất nhưng vẫn đưa cho.

===

Snail: Tin mình đi, Tiêu Kình Phong thật sự là con ghẻ or được hai vợ chồng kia lượm ngoài bụi chuối, đây không phải lần đầu và cũng sẽ chẳng phải là lần cuối đâu.:))))
Bình Luận (0)
Comment