Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 13

Bên ngoài huyện Mã Bình có một đoạn sông rộng hơn mười trượng, trên mặt sông xây dựng một toà đại áp. Công việc mà cữu cữu của Bùi Trường Thanh tìm cho hắn là việc việc ở trong áp phòng. Sáng sớm hôm sau, theo sự thúc giục của Vạn thị, Bùi Trường Thanh đi áp phòng.

Trong áp phòng tổng cộng có bảy tám áp dịch. Huyện Mã Bình vốn dĩ không phải là lớn, quay đi quay lại cũng chỉ có những người này, áp dịch đều cơ bản quen biết Bùi Trường Thanh, cũng từng biết Bùi gia từng rất thịnh vượng. Hiện tại tuy rằng Bùi gia gia đạo đã suy tàn, nhưng Bùi Trường Thanh tuổi trẻ khí thịnh, quyền cứng, không ai có thể địch, lại nghe đồn hắn qua lại kết bái với một đám vô lại trong huyện, ban đầu đều e dè hắn, chờ khi gặp hắn mới phát hiện hắn rất hoà nhã, rất dễ nói chuyện, chẳng mấy chốc đã quen thân nhau. Vừa lúc hai ngày qua, bởi vì thượng du mưa to, nước sông dâng cao, một chiếc thuyền đồng khi đi qua miệng áp, người kéo thuyền hai bờ sông vô tình làm đứt dây kéo thuyền, người lái không giữ được thuyền, thân tàu bị mất khống chế, bị dòng nước kéo đi đâm một đầu vào trụ áp, không ngờ làm gãy bánh xe hồ lô bằng sắt khống chế đóng mở cửa áp ở dưới đáy sông, chìm xuống đáy nước và bị bùn vùi lấp. Áp quan vội vàng tìm người xuống nước vớt lên. Áp dịch vốn dĩ không thiếu người giỏi bơi lội, vì thế thay phiên lặn xuống sông để tìm, nhưng mà dòng nước sông chảy xiết, không ai có thể làm được. Áp quan đang sốt ruột, đúng lúc Bùi Trường Thanh xung phong nhận việc, xuống nước tìm được, cửa áp bấy giờ mới được kịp thời sửa chữa. Áp quan vui mừng khôn xiết, đã nhìn hắn với con mắt khác, cũng không phái hắn làm những việc vặt nữa.

Bùi Trường Thanh tuy đã tới áp phòng nhưng đó không phải là hoàn cảnh của bản thân mà là do bị Vạn thị ép buộc. Đến mấy ngày hôm trước, hắn phát hiện công việc cũng không nhiều, mỗi lúc rảnh rỗi thì mọi người tụ tập nhau đánh bạc ở trong áp phòng, thậm chí áp quan cũng rất đam mê, bình thường mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không gia tăng quản lý, quá hợp ý hắn, thế là cũng tham gia cùng. Ngày hôm nay mọi người tụ tập đánh bạc ở trong áp phòng cả một buổi chiều, cho đến lúc trời sẩm tối bụng đói réo vang hắn mới nhớ ra mình Vạn thị và Cẩm Nương đang ở nhà chờ cơm mình, thế là mới vội vàng trở về nhà.

Vạn thị thường xuyên bị đau đầu chóng mặt, tự ra mồ hôi sợ máy sợ gió, sau khi uống thuốc được bảy tám ngày, đêm ngủ ngon giấc hơn trước rất nhiều, ban ngày chứng đau đầu mệt mỏi cũng theo đó giảm bớt, vốn dĩ rất mừng, lại thấy con trai đúng là nghe lời không ham chơi bời nữa, ngày nào cũng chăm chỉ sáng đi sớm chiều về muộn, trong lòng càng thêm vui, lúc này nghe tiếng bước chân biết con trai đẩy cửa bước vào liền ra đón hắn.

Lúc ăn cơm Vạn thị hỏi han tình hình làm việc ở áp phòng, Bùi Trường Thanh thuận miệng kể chuyện hai ngày trước mình nhảy xuống sông vớt đồ lên được áp quan xem trọng. Vạn thị nghe xong càng vui vẻ hơn, đồng thời nghĩ cũng thấy sợ, nói thẳng nếu lần tới còn xảy ra tình huống nguy hiểm tương tự kêu hắn không được lỗ mãng lao xuống nước như vậy nữa.

Bùi Trường Thanh cười nói:

– Mẹ yên tâm đi, con bơi giỏi thế nào mẹ còn không biết à?

Vạn thị nói:

– Mẹ biết con bơi giỏi. Thế nhưng khi nghe con kể lại, mẹ vẫn thấy sợ. Trường Thanh à, mẹ không mong con trở nên nổi bật, mẹ chỉ mong con bình an sống hạnh phúc với vợ con, rồi sinh cho mẹ thằng cháu mập mạp là mẹ thấy thoả mãn rồi.

Bùi Trường Thanh nhìn Mai Cẩm ngồi bên cạnh, không nói gì.

Mai Cẩm ho nhẹ một tiếng, buông đũa xuống mỉm cười nói:

– Mẹ, Trường Thanh, ngày mai con muốn đi Long Thành một chuyến, con báo cho hai người biết trước ạ.

– Con đi Long Thành làm gì vậy? – Vạn thị hỏi.

Mai Cẩm liền kể lại chuyện trên đường đi vô tình gặp Lý Đông Lâm của Thổ ty phủ Côn Ma.

– Là Thiếu gia Thổ ty phủ ở Long Thành kia á! – Vạn thị hết sức ngạc nhiên, – Thế này cũng trùng hợp quá đi.

– Nàng quan tâm hắn làm gì? – Bùi Trường Thanh lại nói, – Hắn không tới đây thì thôi nàng lại đi tìm họ, thế này có vẻ như chúng ta có ý nịnh bợ nhà hắn vậy.

– Không có gì nghiêm trọng đâu. – Mai Cẩm giải thích, – Thiếp từng nhắc nhở anh ta rồi, 10 ngày sau bảo anh ta tới để cắt chỉ. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ 12 mà còn chưa thấy anh ta tới. Thiếp lo anh ta không tìm được nhà chúng ta hoặc là xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ thế nào cũng không thấy yên lòng, thiếp nghĩ có lẽ ngày mai thiếp qua đó xem thế nào.

– Cẩm Nương nói đúng. Chuyện này không thể chậm trễ được, con đi đi. – Vạn thị nói, lại nhìn sang Bùi Trường Thanh, – Trường Thanh, ngày mai con rảnh, con đi cùng Cẩm Nương đi.

Bùi Trường Thanh đành phải gật đầu nói:

– Thế sáng mai con đi báo một tiếng với áp quan.

– Thế thì tốt quá, con đi cùng Cẩm Nương, đi sớm về sớm. – Vạn thị dặn dò.

————

Ngày hôm sau, Mai Cẩm dậy sớm, chờ Bùi Trường Thanh xin nghỉ rồi cùng hắn ngồi trên chiếc xe la thuê đi Long Thành, giữa trưa mới vào thành, hai người ăn tạm để lấp bụng rồi đi Thổ ty phủ.

Côn Châu mặc dù nằm ở phía Tây Nam, nhưng lại có sản vật phong phú, là một quốc trấn, tất nhiên là khác với huyện Mã Bình. Bùi Trường Thanh trước đây đã tới Long Thành nhưng cũng không quen thuộc mấy, cũng may người nào cũng biết Thổ ty phủ, chỉ hỏi thăm một chút là mau chóng tìm được.

Toà Thổ ty phủ của Lý gia ở Long Thành này được xây dựng dựa vào núi, đã có hơn trăm năm, trải qua nhiều lần mở rộng và cải tạo, hiện tại có thành lũy nghiêm ngặt và tường thành cao chót vót, giống như một pháo đài, ở cổng lớn có phủ binh mặc đồ đen canh gác. Mai Cẩm đi tới gần, nói rõ mục đích đến xong, một phủ binh dùng ánh mắt nghi ngờ quét về phía Bùi Trường Thanh đứng phía sau cô không xa, bảo cô chờ đó, nói xong đi vào trong thông báo. Một lát sau phủ binh đi ra nói

– Nhị gia ở bên trong, bảo ngươi đi vào. Đi theo ta.

Giọng điệu đã khách sáo lễ phép hơn so với vừa rồi.

Mai Cẩm gật đầu, cùng Bùi Trường Thanh cùng bước lên bậc thang. Bùi Trường Thanh vừa nhấc chân chạm vào bậu cửa đã bị phủ binh vừa rồi cản lại.

– Ngươi không được vào! Chờ ở ngoài đi.

Vừa rồi lúc cùng Mai Cẩm đứng chờ ở bên ngoài, Bùi Trường Thanh đã thấy rất không thoải mái, nay lại thấy phủ binh ngăn không cho mình đi vào, tức thì hoả khí bùng phát, đang định lên tiếng, Mai Cẩm đã nói:

– Huynh ấy là phu quân của tôi, biết hôm nay tôi muốn tới đây nên đã đưa tôi đi. Nhà ngài tuy là Thổ ty phủ nhưng không lý nào lại để huynh ấy chờ ở bên ngoài được.

Phủ binh nói:

– Nhị gia chỉ nói cho ngươi vào thôi.

Mai Cẩm nhíu mày, nói:

– Nếu đã vậy thì xin ngài quay vào nói với nhị gia nhà ngài, vốn dĩ hai ngày trước ngài ấy phải đến Mã Bình tìm tôi, không biết sao lại không tới. Hôm nay sở dĩ tôi tới đây chủ yếu là lương tâm làm nghề y mà thôi, thế mà ngài ấy lại kiêu ngạo coi thường người khác, thật sự là làm người ta không chấp nhận nổi.

Phủ binh do dự, nói:

– Ngươi chờ chút, để ta đi hỏi lần nữa.

Nói xong vội vàng quay vào trong, khi đi ra lần nữa nói:

– Nhị gia bảo hai ngươi vào đi. Đi theo ta.

Sắc mặt Bùi Trường Thanh vẫn rất khó coi, hừ mũi nói:

– Đừng nói Thổ Tư phủ, dù có là Thiên Vương Điện ta cũng không vào.

Nhìn Mai Cẩm nói,

– Nàng đi vào xem cho Nhị gia Lý gia kia đi, ta chờ bên ngoài.

Mai Cẩm tuy mới sống cùng hắn chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, nhưng ít nhiều cũng hiểu tính tình hắn, biết hắn rất kiêu ngạo có tự trọng, hành vi vừa rồi của Lý Đông Lâm đã làm hắn rất bất bình, cho nên tính khí đã nổi xung lên khó mà tiêu xuống ngay được, quyết định không miễn cưỡng hắn, liền nói:

– Cũng được ạ. Vậy thiếp vào một chút rồi sẽ ra ngay. Chàng đến chỗ râm mát nghỉ ngơi chút đi.

Bùi Trường Thanh nhìn chằm chằm vào lối đi lát gạch xanh nhẵn dẫn vào hai cánh cửa đen mở hé của Thổ Ty phủ, gật đầu rồi quay người đi xuống bậc thang.

Mai Cẩm đi theo phủ binh đi vào, đi ngang qua tiền sảnh, cuối cùng đi tới một tòa thuỷ tạ bên hồ, phủ binh nói:

–  Nhị gia ở bên trong, ngươi tự đi vào đi.

Nói xong thì lui đi.

Mai Cẩm bước lên bậc thang, đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn thấy Lý Đông Lâm tay cầm một quyển sách, đang biếng nhác dựa nghiêng người vào trường kỷ phủ chiếu lụa, có hai thị nữ đứng bên cạnh, một người quạt cho cậu, một người khác thì lấy một quả vải trong khay đá ra, bóc vỏ đưa vào miệng. Mái tóc đen của cậu chỉ được buộc bằng một chiếc kẹp tóc trên đỉnh đầu, trên người khoác chiếc áo choàng mùa hè màu trắng như trăng không có thắt lưng, buông thõng dọc theo ghế dài xuống đất, làn gió mát từ cửa sổ đang mở ùa vào, thổi vào người cậu, vạt áo và tay áo dài phấp phới, nhìn có vẻ khá thoải mái. Nghe tiếng cửa bị đẩy ra và Mai Cẩm bước vào, cậu hơi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Mai Cẩm kế đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa phía sau lưng cô rồi lại quay mặt đi, không có ý định xuống giường, chỉ thong thả lật sách trên tay, hỏi:

– Ngươi đã đến rồi à? Trượng phu của ngươi nói là cũng muốn đi vào mà? Sao không thấy người đâu cả thế?

Mai Cẩm nhìn thẳng vào khuôn mặt còn thanh tú hơn cả nữ nhân của cậu, bình tĩnh nói:

– Lý nhị gia cao quý thật, nói năng như này, cũng chỉ có loại người mặt dày không mời tự đến như tôi với vào thôi. Tôi rất muốn hỏi ngài, vì sao ngài lại không chịu đến huyện Mã Bình tìm tôi? Lần trước lúc tách ra tôi đã dặn kỹ rồi cơ mà.

Lý Đông Lâm liếc cô một cái, đột nhiên khẽ cười lên, ném quyển sách đi, xua tay với thị nữ ý bảo lui ra sau, bước xuống giường, đi guốc gỗ bước về phía Mai Cẩm nói:

– Ta đã quên địa chỉ mà ngươi nói rồi, làm sao đây? Còn nữa, không phải ngươi đã tới rồi à?

Lúc nói chuyện còn hơi khom người xuống, chúi đầu mình về phía cô, nói:

– Ngươi xem vết thương của ta đã hồi phục thế nào rồi?

Khi cậu kề đến gần, Mai Cẩm ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như hoa phong lữ tỏa ra từ người cậu, khuôn mặt tuấn tú nở rộ như hoa mùa xuân, đôi mắt sáng ngời nhưng cũng khiến vết sẹo trên trán cậu trông như con rết đang bò, cũng may hồi phục rất tốt, không khác gì như trong dự đoán.

Mai Cẩm hơi lùi lại, cau mày nói:

– Cũng tốt lắm. Ngài ngồi xuống đi, chờ tôi chuẩn bị cắt chỉ cho ngài.

Lý Đông Lâm sờ trán, thở dài, nói:

– Ôi khuôn mặt đẹp thế này mà bị huỷ mất. Giờ nhớ lại, ta vẫn hận không thể bầm thây bọn chúng ngàn đao.

Mai Cẩm không trả lời, chỉ đi tới cửa bảo thị nữ đun nước sôi để khử trùng kéo và nhíp, chuẩn bị xong thì rửa tay, nhanh chóng cắt chỉ khâu cho Lý Đông Lâm, lại kiểm tra lần nữa, dặn dò mấy câu rồi chuẩn bị rời đi.

– Chờ một chút. – Lý Đông Lâm cất tiếng.

Mai Cẩm dừng lại, nhìn thị nữ mang tới hai thỏi hoàng kim tiểu nguyên bảo, nói:

– Cảm ơn Lý nhị gia hậu thưởng. Thế nhưng lần trước ngài cũng đã trả tiền khám bệnh đủ nhiều rồi, hôm nay chỉ là bước của lần khâu trước, tôi sẽ không tính phí khám chữa bệnh nữa. Hơn nữa tôi cũng chỉ làm được như vậy, ngài có cho tôi bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì tôi cũng không thể làm cho vết sẹo của ngài khôi phục như trước. Qua một thời gian nó sẽ từ từ mờ dần đi rồi sẽ hết.

– Ngươi không lấy tuỳ ngươi. – Lý Đông Lâm cười cười, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, – Ta muốn hỏi là, họ Bùi nhà chồng ngươi ấy, tên Bùi Trường Thanh đúng không?

Cậu vừa nói vừa đứng lên đi tới,

– Ta còn nghe nói, ngày đó lúc ngươi đang ngồi kiệu hỉ đi đến nhà Bùi gia, Bùi Trường Thanh kia vì một cô gái thanh lâu mà bỏ dở đón dâu, tìm không thấy, cuối cùng hai người còn chưa thể bái đường. Có phải thế không?
Bình Luận (0)
Comment