Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 27

Sáng sớm hôm nay, Bùi Trường Thanh đưa Mai Cẩm tới y quán và giúp mở cửa hàng xong thì đi áp phòng. Đầu giờ tỵ, bệnh nhân đến y quán dần dần nhiều lên. Mai Cẩm bận rộn không ngừng, mãi cho đến buổi chiều mới khám xong cho một người phụ nữ bị bệnh phù chân chờ đến cuối cùng. Khi viết đơn thuốc, một cô gái cầm chiếc ô giấy che nắng đi vào, dung mạo rất diễm lệ, mặc một chiếc áo khoác thêu màu hoa mai và một chiếc váy vải gấm hoa màu nâu, đeo một đôi bông tai nhỏ hình lá liễu bằng vàng đỏ, ăn mặc không có gì nổi bật lắm, chỉ có kiểu tóc thoạt nhìn không giống thiếu nữ cũng không phải thiếu phụ, khác rất nhiều so với những phụ nữ địa phương mà Mai Cẩm từng gặp.

Cô gái gập ô lại đứng ở cửa nhìn xung quanh vài lần, ánh mắt rơi xuống Mai Cẩm, nét mặt thay đổi.

Thiếu niên A Lang vốn đã quen với vai trò “trợ lý” trong y quán, vội vàng bước tới nói:

– Cô nương tới khám bệnh ạ? Nếu không phải bệnh nặng thì mời sang bên kia ngồi chờ một lát, vị a thẩm này sắp xong rồi.

Cô gái vẫn đứng yên tại chỗ.

A Lang thấy cô gái không tỏ thái độ thì hỏi lại:

– Cô nương, cô tới khám bệnh ạ?

Cô gái đáp phải, đặt ô ở cạnh cửa và nhấc váy bước vào trong, đi tới trước mặt Mai Cẩm để rồi bất ngờ quỳ xuống, ngước lên nói với cô:

– Bùi nương tử, muội cầu xin tỷ tỷ hay thương xót mà nhận muội, nhận muội làm a hoàn cũng được ạ. Muội cam tâm tình nguyện.

Mai Cẩm đang viết đơn thuốc bị cảnh tượng thình lình đó làm cho giật mình, cô vừa nhìn một cái là hiểu ra ngay.

Cô gái này chắc là Bạch Tiên Đồng rồi.

Trợ lý A Lang cùng với người phụ nữ đang chuẩn bị lấy thuốc cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, đồng loạt nhìn qua.

Cô gái này đúng là Bạch Tiên Đồng.

Bạch Tiên Đồng lộ vẻ buồn bã, nói tiếp:

– Bùi nương tử, Tiên Đồng tự biết thân phận của mình, muội không dám mong muốn gì khác, chỉ mong tỷ tỷ nể tình nghĩa giữa Trường Thanh ca và muội mà cho phép muội hầu hạ tỷ. Tiên Đồng cam nguyện làm nô làm tì còn hơn là sống lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa như hiện giờ!

Nói xong nước mắt tuôn trào, rút khăn tay trong tay áo ra lau nước mắt.

Mai Cẩm tiếp tục viết đơn thuốc, nói:

– Cô đứng lên đi. Tôi không nhận cô, tôi cũng không cần người hầu hạ. Nếu cô không phải tới khám bệnh thì xin mời đi cho.

A Lang lấy lại tinh thần, bước lên nói:

– Cô nương, mời cô nương ra ngoài cho, đừng quấy nhiễu Bùi nương tử đang khám bệnh!

Nói xong định kéo cô ta ra ngoài.

Bạch Tiên Đồng qua khóe mắt nhìn thấy bắt đầu có người tụ tập quanh cửa xem náo nhiệt thì không những không đi còn né tránh bàn tay đang nắm lấy tay áo mình của A Lang, đi đầu gối lên trước hai bước, tiếp tục khổ sở cầu xin:

– Bùi nương tử, Trường Thanh ca không phải không có tình cảm với muội, cầu xin tỷ đại nhân đại lượng, nể tình muội đối với Trường Thanh ca…

Khi cô ta nói, người bên ngoài cửa có người nhận ra Bạch Tiên Đồng, cũng biết chuyện trước đây của cô ta và Bùi Trường Thanh, bắt đầu xì xào bàn tán.

– Ngươi là cái thá gì mà gọi con trai ta là Trường Thanh ca hả!

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói lớn cất lên, Mai Cẩm nhìn lên, là Vạn thị cầm giỏ thức ăn đi tới, đẩy đám đông xem náo nhiệt ra tức giận hầm hầm đi vào trong, quát to với Bạch Tiên Đồng đang quỳ dưới đất.

Bạch Tiên Đồng quay đầu lại trông thấy Vạn thị thì khá bất ngờ, ngập ngừng một chút rồi chậm chạp đứng lên, quay người lại nở nụ cười, chỉnh sửa lại trang phục rồi cất tiếng chào Vạn thị:

– Đại nương…

– Đừng có gọi ta là đại nương! Ta không có đứa cháu không biết xấu hổ như ngươi! Trường Thanh nhà ta và con dâu ta đang sống yên ổn, hai đứa nó đang ân ái, đồ không biết xấu hổ như ngươi lại nhảy ra muốn ly gián hai đứa nó. Ngươi muốn làm hại thanh danh con trai ta phải không? Ngươi mau cút đi cho ta!

– Đại nương ơi, xin hãy nghe con nói…- Bạch Tiên Đồng xấu hổ, lại lên tiếng.

– Đồ không biết xấu hổ, ngươi biết con trai ta thành thật nên muốn giá họa cho nó phải không? Sao ngươi không tự lấy nước tiểu mà soi mình xem ngươi có xứng với con trai ta không? Con dâu ta hiền huệ, đường đường là tiểu thư con nhà quan lớn trong kinh, ngươi có xách giày cho nó cũng không xứng! Ngươi lại dám tới đây la lối khóc lóc, bà đây cho ngươi đẹp mặt!

Nói xong bà nhìn dáo dác, nhác thấy trong góc phòng có cây then cài cửa để đó liền đặt giỏ xuống đất, xông tới đó cầm lên rồi đánh về phía Bạch Tiên Đồng, có người đứng ở cửa vội bước vào khuyên can.

Vạn thị xuất hiện ở đây rất đúng lúc. Từ lúc Mai Cẩm mở y quán, thỉnh thoảng bà vẫn ghé qua để xem xét, vừa rồi làm việc nhà xong nên rảnh rỗi, bà liền mang chè đậu xanh tới cho con dâu, ai biết được lại đụng phải cảnh tượng Bạch Tiên Đồng đang quỳ, nào còn nhẫn nhịn được nữa, lửa giận trong lòng bùng lên.

Vạn thị tuy cực kỳ ghét Bạch Tiên Đồng, nhưng khi nhìn thấy cô ta xuất hiện ở đây chỉ hận không thể cắn một miếng thịt mới hả chứ không dám đánh thật. Người đứng xem tới khuyên can, bà làm vài động tác giả vờ giả vịt rồi ném cây then cửa xuống, thấy người bên ngoài xem chỉ trỏ xì xào bàn tán, trong lòng nghĩ:

– Chuyện giữa con mình và ả điếm này đã náo loạn từ lâu, người của nửa cái huyện thành này đều biết, có giấu cũng không giấu được, tốt nhất mình nhân lúc này lấy lại danh tiếng cho con mình.

Nghĩ thế, bà kéo lấy tay người phụ nữ đã khuyên can mình, tỏ vẻ rất khổ sở cay đắng đau đớn kể lể:

– Đại muội tử, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vốn dĩ tỷ cũng không muốn nói nhiều, nhưng hôm nay người phụ nữ này lại đến tận cửa gây náo loạn, tỷ cũng không sợ các muội chê cười cũng phải nói cho rõ ràng. Trường Thanh con tỷ trung hậu thành thật, tâm địa thiện lương, hàng xóm láng giềng không ai là không khen nó. Nhưng mà oan nghiệt thay, con tỷ kết giao bạn bè không cẩn thận đã vô ý quen được người phụ nữ này, thấy cô ta thân thế đáng thương mà ra tay giúp đỡ. Con trai tỷ có lòng tốt và nhiệt tình, ai ngờ người phụ nữ này lại có tâm tư riêng và cứ thế bám dính lấy không buông. Bị con trai tỷ từ chối nghiêm khắc cô ta cũng không chịu từ bỏ mà còn tìm đủ cách phá hoại thanh danh con trai tỷ, còn ly gián hai vợ chồng nó. Trước kia ở nhà tỷ cũng nghe được những tin đồn nhảm nhí, tỷ chỉ nghĩ mình nên khoan dung độ lượng, nhưng người phụ nữ này lại không biết tốt xấu, hôm nay còn công khai đến tận cửa gây chuyện, muội nói xem tỷ có tức hay không…

Người phụ nữ tặc lưỡi phụ họa:

– Đại nương xin hãy bớt giận, dù tỷ không nói thì muội cũng hiểu mà! Con dâu tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, lại giỏi y thuật. Mấy hôm trước bọn muội còn nói con bé như Quan Âm hạ phàm, con trai tỷ làm sao mà dây dưa với hạng phụ nữ này được? Chắc chắn là cô ta ôm tâm tư riêng nên mới đến đây gây chuyện.

Vạn thị thở hổn hển tức giận, lạnh lùng nói với Bạch Tiên Đồng:

– Ngươi đã nghe thấy rồi nhỉ? Chỉ cần ta còn ở đây, lần sau nếu biết ngươi dám bêu xấu thanh danh con trai ta nữa, ta dù chỉ có cái mạng già này cũng liều mạng ngươi!

Bạch Tiên Đồng xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng lên, lấy khăn che mặt cúi gằm xuống đi ra khỏi đó.

Vạn thị nhặt ô để cạnh cửa của cô ta lên ném về phía cô ta. Thấy cô ta nhặt lên rồi vội vã rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm, nói với mọi người đứng vây quanh:

– Mọi người cũng nghe rõ rồi đó, tất cả đều là cô ta tâm địa xấu xa muốn bêu xấu thanh danh con trai ta. Cô ta không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa, mọi người cũng giải tán hết đi, đừng chặn cửa y quán nữa.

Mọi người thấy không còn dưa để buôn nữa cũng giải tán hết. Chờ người phụ nữ kia lấy thuốc đi rồi, bà với gọi Mai Cẩm vào hậu viện an ủi, lại mắng Bạch Tiên Đồng không biết liêm sỉ. Mai Cẩm thấy bà vẫn còn kích động liền khuyên:

– Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, con không sao đâu.

Vạn thị nhìn Mai Cẩm, thấy vẻ mặt của cô vẫn như thường lệ, thoạt nhìn không có vấn đề gì thì thở phào, chuyển sang cười nói:

– Mẹ hiểu con là người rộng lượng. Con yên tâm, vừa rồi nó bị mẹ nói thẳng mặt, không còn mặt mũi gì nữa, sau này chắc không dám tới nữa đâu. Mẹ vừa làm món chè đậu xanh mang tới cho con, con ăn đi.

Mai Cẩm mỉm cười nói:

– Mẹ, mẹ có tuổi rồi, thế mà vẫn còn mang đồ ăn đến cho con làm con áy náy lắm. A Lang có một muội muội tên A Phượng, hai ngày trước có tới đây, rất chăm chỉ chịu khó và có năng lực, đang tìm việc làm để phụ thêm thu nhập cho gia đình. Con muốn thuê muội ấy giúp việc nhà mình để đỡ đần cho mẹ. Như vậy thì mẹ sẽ được nhẹ nhàng hơn ạ.

Vạn thị trước đây lo lắng về tiền bạc nên không chịu thuê người giúp việc trong nhà. Từ lúc Mai Cẩm vào cửa và gần đây lại mở y quán, mọi việc xuôi gió xuôi nước, dần dần một số tin đồn ghen ghét bắt đầu nói xấu sau lưng bà, chế nhạo Vạn thị không những không được hưởng phước được con dâu chăm sóc mà bản thân còn phải đi hầu hạ lại con dâu. Những lời nói này đến tai Vạn thị, trong lòng khó tránh khỏi thấy khó chịu. Nay nghe Mai Cẩm nói muốn thuê người hầu chăm sóc và làm việc nhà giúp mình, bụng nghĩ vừa lúc để những người đó nhìn, thế không từ chối mà đồng ý. Mai Cẩm gọi A Lang tới nói lại chuyện đó, A Lang rất vui, nói:

– Bùi nương tử, thế để đệ đi gọi muội muội tới gặp đại nương xem đại nương có vừa ý không?

Mai Cẩm mỉm cười:

– Đệ đi đi, nơi này có tỷ rồi. Có điều ở đây không tiện gặp, đệ bảo A Phượng đến nhà tỷ đi. Mẹ tỷ ở nhà đợi muội ấy.

Vạn thị sợ bỏ lỡ, bảo Mai Cẩm ăn chè đậu xanh mình mang tới, thu dọn bát cho vào trong giỏ lại vội vàng rời khỏi y quán đi về nhà.

Mai Cẩm thấy mọi người đã giải tán và Vạn thị đã đi vè nhà, cô thở phào một hơi. Khi quay người lại, chợt nghe phía sau có người cười khẩy nói:

– Hôm nay đi một chuyến đúng là không uổng công, hát đọc làm đánh đều đủ, thật là mở rộng tầm mắt. Đây là muốn noi theo Nga Hoàng Nữ Anh cùng chung một chồng nhỉ? Tiếc là Thuấn còn chưa tới mà Nữ Anh đã bị mắng chạy rồi.

Mai Cẩm quay phắt đầu lại, thấy là Lý Đông Lâm đội nhược nón, mặc ngoại phục  bình thường màu xanh nhạt, khoanh tay trước ngực tựa vào cánh cửa, nghiêng nghiêng nhìn cô với vẻ mặt mỉa mai.

Cách lần trước cô đi Long Thanh đã qua hơn một tháng, đột nhiên thấy cậu ta xuất hiện ở đây thì rất ngạc nhiên, cô tỉnh táo lại, không đáp lại câu chế nhạo của cậu ta, chỉ nói:

– Nhị gia đến đây không biết có việc gì không?
Bình Luận (0)
Comment