Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 34

Khi Lý Đông Đình còn nhỏ, nhiều nơi ở Tây Nam bị lũ lụt. Sau lũ lụt, bệnh dịch lan rộng. Lúc đó dù phụ thân chàng cũng đã dốc hết khả năng dập dịch và cứu trị, thế nhưng ngày nào cũng có người bệnh chết, mãi cho đến nửa năm sau, thời tiết chuyển sang lạnh, trận ôn dịch đó mới dần dần biến mất. Kết quả thống kê sau đó cho thấy, dân cư Côn Châu tử vong lên tới hơn hai ngàn, mà những nơi khác số người bệnh chết còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

Ngoài Lý Đông Lâm ra thì chàng cũng từng có một muội muội, và muội muội của chàng đã chết trong trận ôn dịch năm đó.

Chính vì trải nghiệm này mà chàng đặc biệt chú ý đến tình hình dịch bệnh ở Bộc trại. Mặc dù ngày hôm đó chàng quay trở lại Long Thành vì có việc khác phải làm, nhưng ngày nào cũng đều có tin tức của trại Bộc Tử từ chỗ Lâm tri huyện đưa đến bàn của chàng, biết Mai thị kia đã kiểm soát được tình hình, dịch bệnh không còn lan rộng nữa, tình huống của những bệnh nhân cũng đang dần dần hồi phục, bấy giờ mới yên tâm.

Chớp mắt bảy tám ngày đã trôi qua, nhân số phái ra ngoài đi tìm Lý Đông Lâm vào mấy ngày trước có gửi tin tức về, nói nhị gia hình như xuất hiện ở huyện Mã Bình, nhưng ngay sau đó thì lại biến mất tăm mất tích. Lý Đông Đình xử lý mọi việc trong tay xong, nhân lúc người Miêu gia Bàn Vân thổ ty còn chưa đến liền tranh thủ rút ra thời gian mà lên đường đi trại Bộc Tử. Để tiết kiệm thời gian lên đường, chàng chỉ dẫn theo hai tùy tùng đi theo mình, khoái mã đi hết một ngày đêm, sáng sớm hôm nay đã đến Bộc trại. Nghỉ ngơi một chút xong, chàng tùy ý đi vài nơi, thấy bộ mặt trong trại đã có sức sống hơn rất nhiều so với lần trước, trước và sau những ngôi nhà đều gọn gàng ngăn nắp và sạch sẽ, đường xá được rải vôi sống. Sau đó chàng đến nhà kho nơi tập trung điều trị bệnh nhân, một y sĩ trong phủ của chàng nhìn thấy chàng đến thì hết sức khó xử, hoảng sợ lắp bắp bẩm báo:

– Bẩm đại nhân, Mai thị nhiều lần nói rằng căn bệnh này có thể lây lan qua hơi thở và nước bọt. Nếu chạm vào tay mà không rửa sạch sẽ có thể mắc bệnh nên không được tùy ý cho người ra vào đây. Đại nhân cơ thể quý giá, tiểu nhân cả gan cầu xin đại nhân đừng đi vào ạ.

Lý Động Đình dừng lại, hỏi thăm tình hình, được biết một nửa số người đã bình phục và đã lần lượt rời đi vào hai ngày qua, số bệnh nhân được đưa vào càng ngày càng giảm bớt, gật đầu, nhìn vào trong rồi hỏi:

– Mai thị có bên trong không?

Y sĩ nói:

– Một canh giờ trước cô ấy nói đi trại khẩu khám bệnh cho một cô bé, còn chưa quay về ạ.

Lý Đông Đình suy nghĩ một chút, hỏi rõ ở đâu xong bảo tù trưởng và tùy tùng không cần đi theo, một mình chàng đi trại khẩu.

Ngày hôm nay chàng đến đây ngoài việc tuần tra tình huống dập dịch thì cũng có việc riêng khác cần nói với Mai Cẩm.

Ít ngày nữa cha con Thổ ty Bàn Vân sẽ tới, Lý Đông Lâm thì lại trốn mất tăm mất tích, Lý Phủ Quân rất sốt ruột, hôm qua lại nhắc nhở ở trước mặt chàng, dò hỏi có phải Đông Lâm đã vừa ý người khác không nên mới không đồng ý mối hôn nhân này.

Lý Đông Đình đã che giấu nói mình không biết.

Chàng thực sự không muốn mẫu thân mình biết rằng đệ đệ quan tâm đến Mai thị ở huyện Mã Bình. Mặc dù chàng chỉ gặp Mai thị tổng cộng ba lần, nhưng dựa vào trực giác mà người phụ nữ này mang lại cho chàng, trong chuyện này rất có thể chỉ có một bên đệ đệ của mình nhiệt tình mà thôi.

Không biết tại sao, Mai thị này tuy còn rất trẻ, thân phận cũng thấp, nhưng trong lòng Lý Đông Đình lại có một sự kính trọng hiếm có đối với cô mà ngay cả với nam nhân cũng ít có, để tránh mẫu thân biết rồi lại sinh ra hiểu lầm với cô, cho nên chàng mới không chút nghĩ ngợi mà che giấu đi. Sau đó, chàng nghi ngờ liệu có phải Đông Lâm nghe được tin Mai thị đã tới Bộc trại mà cũng sẽ tới đó hay không, lại sợ đệ đệ mình làm việc bốc đồng không đúng mực, cho nên mới không cần người khác đi theo, tự mình muốn đi tìm cô xem thế nào. Nếu hai ngày qua Đông Lâm thật sự có tới đây và lại quấy nhiễu làm phiền cô, có lẽ chàng nên suy xét cần phải ra tay ngăn lại hành động hoang đường của đệ đệ của mình.

……

Lý Đông Đình đi theo con đường dẫn đến dòng suối ngay gần trại khẩu kia, lúc đi ngang qua đó thì hỏi trại dân, đang chuẩn bị đi qua trụ đá đến bên bờ bên kia thì chàng lại chú ý đến một cái hòm thuốc để ở tước cửa phường xay bột cách đó không xa. Chàng nhìn kỹ hơn, nhận ra đó chính là thứ mà Mai thị luôn mang theo bên mình, liền dừng lại, rồi chuyển hướng đi về phía đó. Khi đến trước cánh cửa hé mở, chàng nhìn thoáng vào bên trong, tuy ánh sáng trong góc hơi tối nhưng chàng vẫn có thể nhìn thấy cô đang cuộn mình ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, dựa lưng vào tường, đầu hơi nghiêng, nhắm mắt lại dường như đã ngủ.

Lý Đông Đình hết sức bất ngờ, sửng sốt một chút thì hiểu ra ngay.

Trong nhà kho có rất nhiều bệnh nhân, mặc dù đã có người giúp đỡ nhưng chắc chắn cô đã rất mệt mỏi vì bận rộn nhiều ngày. Chỉ là chàng hơi khó hiểu, vì sao cô lại ngồi ngủ trong phường xay bột cũ nát này.

Có vẻ như cô đang ngủ rất sâu, cuộn tròn trong góc, dưới mắt có xuất hiện vành xanh đen, rõ ràng là rất mệt mỏi. Lý Đông Đình nhìn chăm chú vào cô một lát, không đành lòng đánh thức, đứng ở cửa do dự, cuối cùng chàng quyết định tạm thời đi sang một bên tránh né và cũng đồng thời canh giữ cho cô, chờ cô thức dậy rồi thì tính sau. Chàng đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc đang chuẩn bị đóng chặt, ánh mắt quét đến cối xay ở giữa phòng thì khựng lại.

Một con rắn năm bước được gọi là “Phật móng tay” cũng không hiếm thấy ở bản địa đang bò dọc theo rãnh ở giữa cối xay đi ra, lại theo cối xay trườn xuống đất. Lưỡi rắn dường như đã phát hiện ra sức nóng tỏa ra từ cơ thể con người, nó từ từ bò về phía cô, mà cô lại không hề phát giác ra, vẫn đang ngủ rất sâu.

Lý Động Đình lập tức đi về phía cô, khi con rắn năm bước chuẩn bị sắp trườn tới chân cô, chàng cúi người xuống nắm lấy bảy tấc của nó.

Cô dường như cảm nhận được gì đó, cơ thể hơi động đậy, đôi mày thanh tú cũng hơi nhíu lại. Lý Đông Đình thấy lông mi cô hơi rung lên, dường như sắp tỉnh, cả người chàng đột nhiên căng thẳng lên, trái tim cũng theo đó mà đập mạnh, không biết vì sao chàng lại không muốn cô nhìn thấy mình ở chỗ này, liền vội vã xoay người đi ra ngoài. Tới cửa rồi, chàng lại nhìn thấy thoáng có một thanh niên người Hán tuổi tác xấp xỉ đệ đệ mình đang chạy nhanh về phía phường xay bột này, miệng thì gọi to “Cẩm Nương ơi, Cẩm Nương, nàng có ở bên trong không”.

Bước chân của Lý Đông Đình lại dừng lại.

Chàng chưa từng gặp Bùi Trường Thanh bao giờ, nhưng xuất phát từ trực giác cùng với biểu cảm và giọng điệu khi thanh niên này gọi tên cô, chàng tức thì đoán được người này chắc là trượng phu Bùi Trường Thanh của cô.

Sau khi khoảnh khắc này trôi qua, về sau rất lâu rất lâu sau, mỗi khi Lý Đông Đình nhớ lại cảnh tượng này, chàng đều không hiểu tại sao mình lại lựa chọn trốn tránh đi. Thực ra chàng hoàn toàn có thể thoải mái phóng khoáng đi ra ngoài, nói với trượng phu của cô gái đang ngủ say ở bên trong rằng chàng chỉ nhìn thấy một con rắn độc, không muốn cô bị hoảng sợ hoặc bị rắn cắn cho nên mới đi vào.

Nhưng mà – vào lúc này, khi mà chàng phát hiện có một đống cỏ khô cạnh tường có thể giấu một người sau cánh cửa, hoàn toàn xuất phát từ vô thức, chàng nhanh chóng xoay người trốn ra phía sau  đó, muốn chờ họ đi rồi thì mình mới đi ra.

……

Bùi Trường Thanh vừa mới tới Bộc trại, không nhìn thấy Mai Cẩm ở nhà kho, biết cô đi trại khẩu khám bệnh cho người ta nên cũng tới đây. Khi hỏi mọi người, vừa hay có người nói một lát trước có nhìn thấy cô hình như có tới, thế là đi tới đây tìm.

Bùi Trường Thanh chạy tới trước phường xay bột, nhìn thấy hòm thuốc mà Mai Cẩm lúc tới có đặt ở  cửa, biết cô ở bên trong thì phấn khởi chạy tới đẩy cửa ra.

Mới vừa rồi khi Lý Đông Đình tiến vào bắt rắn, Mai Cẩm mơ mơ màng màng cảm nhận bên cạnh dường như có tiếng động, có điều bởi vì quá buồn ngủ mà cô không hoàn toàn tỉnh lại, bị Bùi Trường Thanh ồn nào đẩy cửa ra, cô lập tức tỉnh lại, mở mắt ra.

– Cẩm Nương ơi, quả nhiên nàng ở đây. – Bùi Trường Thanh thấy cô ngồi tựa người vào tường mà ngủ thì kinh ngạc lao tới, – Sao nàng lại ngủ đây vậy?

Mai Cẩm thấy hắn đột nhiên tới, dụi đôi mắt, nở nụ cười nói:

– Vừa nãy thiếp chỉ muốn ngồi đây nghỉ một chút, ai ngờ lại ngủ quên mất…Sao chàng lại tới vậy?

– Ta về nói với mẹ, mẹ không yên tâm nàng một mình ở chỗ này, ta cũng không yên tâm, cho nên ta mới tới đây tiếp. Mẹ nói, mẹ ở nhà một mình không sao đâu, bảo nàng đừng lo. Chờ ở đây xong việc rồi ta và nàng sẽ cùng nhau về.

Mai Cẩm đáp vâng, bám vào tường từ từ đứng lên thử đi một bước, thấy đỡ hơn so với vừa nãy, nhưng cổ chân vẫn còn khá đau. Bùi Trường Thanh thấy tư thế cứng còng của cô liền hỏi:

– Nàng làm sao vậy?

Mai Cẩm cười lắc đầu:

– Lúc nãy thiếp có đi qua trụ đá không cẩn thận bị trật chân, thấy có chỗ này liền vào nghỉ một chút. Không sao đâu, chúng ta từ từ đi về là được.

Bùi Trường Thanh lo lắng đến mức bế cô lên, bước nhanh đến bên cối xay, phủi sạch bụi trên cối xay, lại lấy tay áo của mình lau sạch mới đặt cô ngồi lên trên.

Mai Cẩm hơi ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

– Để ta xem có bị sái chân không. – Bùi Trường Thanh ngồi xuống trước mặt cô nâng chân bị đau của cô lên, cẩn thận cởi giày và tất ra, thử xoay nhẹ cổ chân, nói, – Bị thương động gân cốt phải nghỉ một trăm ngày. Tuy nàng chỉ bị trật chân thôi nhưng cũng phải cẩn thận. Lần trước Trường Hỉ cũng bị trật chân giống nàng, lúc ấy thấy không sao, nhưng hai ngày sau sưng thành cái bánh đấy.

Mai Cẩm nhìn hắn cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc, nên cô không từ chối.

– Đau không? – Bùi Trường Thanh ngẩng lên hỏi.

– Không ạ. – Mai Cẩm nói.

– Thế thì tốt. – Hắn thở phào nhẹ nhõm, – Để ta xoa nắn cho nàng.

Nói xong liền quỳn một gối xuống, đặt bàn chân bị trật của Mai Cẩm lên đầu gối của mình, sau đó bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Hắn nào biết phương pháp xoa bóp, động tác vụng về làm cho Mai Cẩm thấy ngứa bàn chân, không nhịn được rụt rụt ngón chân về bật cười thành tiếng, nói:

– Được rồi được rồi, thiếp đỡ nhiều rồi.

Bùi Trường Thanh nghe tiếng cười của nàng, động tác xoa bóp dừng lại, ngơ ngẩn nhìn bàn chân không với năm ngón chân rụt lại của cô, bỗng nhiên không nói gì, hô hấp dần nặng lên.

– Chàng làm sao vậy? – Mai Cẩm hỏi, – Chàng cứ nhìn chân thiếp làm gì?

– Cẩm Nương ơi…chân nàng… – Bùi Trường Thanh cười lúng túng, – Chân nàng đẹp quá…

Chạm vào rất thích nữa. Trong lòng hắn nghĩ như thế nhưng lại không dám nói ra.

Bàn chân của Mai Cẩm quả thực rất nhỏ nhắn và xinh đẹp với những ngón chân tròn trịa, lúc này lại có một tia nắng lọt ra từ một cái lỗ trên mái nhà nát phía trên đầu chiếu vào mu bàn chân của cô, khiến nó càng trắng đến lóa mắt.

Mai Cẩm không hiểu được sức hấp dẫn của đôi chân trần của phụ nữ đối với đàn ông, cô không khỏi bật cười, nhấc chân ra khỏi tay hắn, đứng dậy nhìn kỹ hơn:

– Thật sự đẹp thế ạ?

– Thật mà! Không chỉ chân nàng đâu…

Bùi Trường Thanh không dám nhìn đôi chân trắng nõn của cô nữa, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn cô:

– Còn có nàng nữa, nàng cũng rất đẹp.

Mai Cẩm sửng sốt, sau đó bật cười:

– Thiếp cảm ơn chàng đã khen thiếp. Thiếp biết mình không phải mỹ nhân gì.

– Không đâu. Nàng thật sự đẹp lắm! Ban đầu sẽ không cảm thấy, nhưng càng về sau càng thấy đẹp! – Bùi Trường Thanh sốt sắng biện hộ, – Lời ta nói toàn là thật cả.

Mai Cẩm cười nói:

– Được rồi, chàng nói đẹp thì là đẹp…

Cô còn chưa nói xong, Bùi Trường Thanh đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy cô.

Mai Cẩm bị hắn đột ngột ôm chặt lấy thì giật mình, cả người hơi cứng đờ, sau đó phát giác hắn mặt đỏ tía tai, hơi thở dồn dập, cả người cũng nóng bỏng, cô liền hiểu ra, dịu dàng nói bên tai hắn:

– Trường Thanh ơi, chàng buông thiếp ra trước đã được không?

Bùi Trường Thanh chậm rãi buông cô ra, lùi về sau một bước, không dám nhìn cô, mặt đỏ bừng, đứng trước mặt cô như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, lẩm bẩm:

– Cẩm Nương ơi, ta…ta không cố ý, vừa rồi ta…thật sự không kìm nén được…

Mai Cẩm khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói:

– Không sao ạ. Thiếp biết mà.

Cô do dự rồi nói tiếp.

- …Để chàng ngủ riêng dưới đất lâu như thế rồi. Thiếp cũng đã nghĩ tới hai chúng ta, chờ bên này xong việc rồi, khi trở về chàng cũng nên cất chiếu đi thôi.

Bùi Trường Thanh thoạt đầu không hiểu, đứng trời trồng ở đó một lát, mãi sau mới hiểu được, hai mắt tỏa sáng, vui mừng quay vòng hai lần:

– Tốt quá, tốt quá đi. Khi về ta sẽ cất chiếu đi. Cẩm Nương ơi, nàng tốt quá!

Mai Cẩm cười:

– Trường Thanh, sau này chúng ta là phu thê lâu dài, thiếp biết chàng là người tốt, nhưng lần sau nếu như chàng còn gặp chuyện tương tự xảy ra lần nữa thì đừng hành sự bốc đồng nữa nhé. Nếu như không quyết được thì có thể bàn bạc với thiếp. Lần này xem như may mắn mọi chuyện được giải quyết tốt, nếu không sẽ rất phiền phức. Chàng cướp người của họ đi, người Bộc Tử sẽ không đơn giản buông tha cho chàng đâu.

Bùi Trường Thanh xấu hổ ừ một tiếng:

– Ta biết rồi. Lần này may nhờ có nàng. Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, có chuyện gì sẽ bàn bạc với nàng trước.

Mai Cẩm cũng biết bản chất con người không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng hắn đã có quyết tâm này, yêu cầu của cô có lẽ chính là kiên nhẫn.

Cô gật đầu, nhìn ra ngoài:

– Chúng ta đi về đi, thiếp đã rời đi một lúc lâu rồi, sợ có người tìm.

Bùi Trường Thanh vội vàng gật đầu, quỳ xuống giúp cô mang giày và tất lại, lại bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nói:

– Nàng có đi được không? Nếu còn đau thì ta sẽ cõng nàng về.

Mai Cẩm cười lắc đầu:

– Thiếp nào có mỏng manh yếu đuối đến mức phải để chàng cõng thiếp chứ? Thiếp không sao đâu, mình đi chậm chậm là được.

Bùi Trường Thanh đỡ cô đi ra ngoài, cầm hòm thuốc kia lên, hai người thì thầm trò chuyện, từ từ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment