Mai Cẩm trầm ngâm, một lát sau hỏi lại:
– Khi điện hạ triệu phụ thân chỉ truyền lời yêu cầu các ngươi đón ta về kinh, có nói gì khác nữa không?
Mai Thanh Liên thấy cô không hề trả lời câu hỏi của mình về việc cô kết bạn với hoàng thái tôn Chu Toàn như thế nào, trong lòng rất thất vọng. Nhưng mà đến nước này rồi, hắn cũng đã loáng thoáng hiểu ra rằng vị thứ muội này của mình nay đã khác xưa, Mai gia và mình không thể đắc tội cô được. Hắn gật đầu nói:
– Ta nghe ý của phụ thân có lẽ là như thế.
Mai Cẩm nói:
– Ta hiểu rồi. Vậy thì ta thỉnh cầu ngài trở về chuyển lời cho phụ thân, nói nhờ ông ấy thay ta đi gặp điện hạ xin lỗi và cảm tạ hộ ta. Nói ta rất cảm kích ý tốt của điện hạ và khấu đầu xin nhận. Nhưng mà hiện tại ta sống rất tốt, không cần thiết phải về kinh. Mong điện hạ an tâm.
Mai Thanh Liên luôn cho rằng chỉ cần mình nói ra ý của hoàng thái tôn, chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo và về kinh với mình. Không nghĩ cô vẫn nhất quyết từ chối, hắn ngỡ ngàng tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, kêu lên:
– Nhị muội, mấy năm không gặp, ngươi trở nên quá tự đại rồi đấy! Ngươi dám đối nghịch lại với ý của tôn trưởng trong nhà ta không tính toán với ngươi đã đành, nhưng sao ngươi lại dám đi ngược lại ý của điện hạ? Bây giờ điện hạ đang chấp chính, kế thừa đại thống cũng là chuyện sớm hay muộn, miệng vàng lời ngọc của ngài ấy ngươi lại dám không nghe theo hay sao? Tự ngươi làm sao, đừng có mà làm liên luỵ tới cả nhà Mai gia chúng ta!
Mai Cẩm đoán rằng chắc hẳn Chu Toàn ghi nhớ tình cảm mình đã từng cứu ngài, thấy Bùi gia đầu nhập vào Thục Vương, để bảo vệ bình an cho mình cho nên mới yêu cầu Mai gia đi đón mình về kinh, ý tứ không cho phép phản đối. Thật sự cô bây giờ không thể quay về Mai gia được, cho nên vừa rồi mới nói những lời nói kia. Nhìn thấy sắc mặt Mai Thanh Liên hầm hầm, trong lòng cô cực kỳ chán ghét bộ mặt kia của hắn, lạnh lùng nói:
– Ta chỉ nói đến đây thôi, tự ngài xem mà làm đi. Ta còn có việc xin phép đi trước.
Nói xong bảo Lý Đại thay mình tiếp khách, cô lập tức rời đi.
Sắc mặt Mai Thanh Liên hết xanh lại đỏ, làm thế nào để cô chịu quay về đây? Tối đó hắn mặt dày lại ở lại khuyên bảo hết nước hết cái nhưng vẫn không có kết quả, biết mình có nói gì cũng không làm cô thay đổi ý định, càng không thể cứng rắn ép buộc cô về, hắn không thể làm gì hơn ngoài hậm hực rời đi.
……
Lý Đông Đình ra ngoài làm việc trở về, không quan tâm đang mệt nhọc chuyện thứ nhất là hỏi Hà Cô về Mai Cẩm. Khi biết mấy ngày chàng không ở đây cô cũng không tới, cũng không nhận được câu trả lời nào của cô, trong lòng chàng không khỏi thấy mất mát. Hà Cô liếc nhìn chàng, mỉm cười nói:
– Đại gia, lão Phủ quân dặn nếu ngài trở về thì đi gặp bà ạ.
Nửa năm nay thời cuộc rối loạn, Thái tử qua đời, hoàng đế ốm đau liên miên, thế tử Vân Vương Chu Toàn được đón vào kinh lập làm Hoàng thái tôn, Thục Vương nhân triều đình và nhân tâm dao động đã một đòn chiếm đoạt gần một nửa thành trì Sơn Nam Tây Đạo. Theo thám tử hồi báo, quân đội Thục Vương hình như đang tập kết, xem ra là muốn tiến về Vân Nam, chiến trận sẽ phát sinh bất cứ lúc nào.
Lý Đông Đình sẵn sàng ra trận, chàng đã liên lạc với các Thổ ty Vân Nam, lại đích thân đi phòng thủ tuần tra mấy huyện thành trọng địa nhằm ngăn chặn tai hoạ ngầm, đúng là đã nhiều ngày không đi thăm hỏi mẫu thân. Nghe Hà Cô nhắc nhở, trong lòng chàng thấy áy náy, lập tức đi Hương Đàn Viện chỗ ở của lão Phủ quân. Tới Hương Đàn Viện rồi, chàng nhìn thấy A Lộc đang ôm gối lão Phủ quân trò chuyện vui vẻ, không biết nói gì mà hai bà cháu đều cười rất vui. Vừa thấy phụ thân tới, A Lộc đứng lên chào hỏi chàng, Lý Đông Đình xoa đầu con gái, kêu Hà Cô đưa cô bé đi, mình đi lên gọi bà, áy náy nói:
– Mẫu thân, thời gian này con bận rộn quá không thể tới thăm mẹ được. Dạo này mẹ có khoẻ không ạ?
Lý Phủ Quân nói:
– Mẹ có gì không khoẻ. Ăn tốt ngủ ngon, còn có đứa cháu gái ngoan chuyên nói chuyện hài làm mẹ vui. Mẹ chỉ lo cho con thôi. Chiến sự sắp nổi lên rồi đúng không? Xem con dạo này bận như thế, còn luôn bôn ba bên ngoài, ăn ngủ không tốt, làm mẹ rất lo cho con.
Lý Đông Đình bước tới xoa bóp vai cho mẫu thân, nói:
– Con trai bất hiếu, đã để mẫu thân lo lắng. Xin mẫu thân yên tâm, con trai cũng rất tốt ạ.
Lý Phủ Quân thở dài:
– Đông Đình à, con lớn từng này chưa từng khiến mẹ phải nhọc lòng. Chuyện đánh giặc bên ngoài của con, mẹ không hiểu, cũng không giúp được gì cho con. Nhưng ngoài những chuyện này ra, nếu con có tâm sự gì khác thì hãy nói với mẹ.
Lý Đông Đình cười nói:
– Con thì có tâm sự gì khác ạ? Con chỉ mong sao mẹ luôn mạnh khoẻ an khang, sống lâu trăm tuổi thôi ạ.
Lý Phủ Quân nở nụ cười, ừ một tiếng:
– Đã lâu rồi mẹ không gặp Mai thị huyện Mã Bình kia rồi. Mẹ nghe nói nó với thiếu niên Bùi gia hoà li rồi hả?
Lý Đông Đình hơi dừng tay lại, sau đó nói:
– Phải ạ.
Lý Phủ Quân nói:
– Mẹ rất quý con bé đó. Tính cách chín chắn, hình thức dễ nhìn, lại còn giỏi y thuật nữa. Đông Đình này, nếu mẹ ra mặt hỏi con bé làm tức phụ của con, con có đồng ý không?
Lý Đông Đình cúi nhìn mẫu thân, thấy bà mỉm cười hiền hoà với mình, chàng chợt hiểu ra, nhất thời không biết phải nói gì.
Lý Phủ Quân thấy chàng yên lặng, hỏi:
– Đông Đình, con nói thật với mẹ đi, có phải con thích Mai thị không?
Lý Đông Đình ngập ngừng, đi tới trước mặt Lý Phủ Quân, nói:
– Mẫu thân, nếu mẹ đã biết vậy con không giấu nữa. Con rất thích cô ấy ạ.
Lý Phủ Quân nghe chàng thừa nhận thì thở dài lắc đầu:
– Con nhìn con xem, chuyện quan trọng thế này mà không nói với mẹ câu nào. Nếu không phải Hà Cô nói là thấy con rất quan tâm tới Mai thị, thì mẹ đúng là bị con giấu không biết cái gì rồi. Hiếm có thấy con coi trọng một người, mẹ vui mừng con không kịp. Lẽ ra con nên nói cho mẹ biết từ sớm, mẹ sẽ giúp con làm thoả đáng chuyện này, cưới con bé vào nhà làm tức phụ cho con! Không được…
Bà đang nói thì đứng lên:
– Đây chính là đại hỉ Lý gia chúng ta, mẹ phải đi bàn bạc với Hà Cô luôn thôi rồi ngày mai qua đó gặp con bé đó luôn. Làm gì cũng phải nhanh gọn, mau chóng làm tốt hỉ sự cho con luôn. Chứ nếu để kéo dài, sợ là không còn thời gian để làm.
Lý Đông Đình cười khổ:
– Mẹ, việc này còn chưa đâu vào đâu mà mẹ đã gấp gáp thế này, trông giống như mình đi bức hôn vậy đó mẹ?
Lý Phủ Quân trách:
– Là tại con hết thôi. Con có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, nó lại không biết tấm lòng của con. Con chính là dạng ở nhà muốn chặt đứt ruột cũng không được việc! Con không nói, vậy để mẹ ra mặt nói giúp con. Con yên tâm, mẹ sẽ không để sự việc phức tạp lên đâu.
Lý Đông Đình thấy bà thật sự muốn đi gọi Hà Cô, cuống quýt nói:
– Mẹ, mẹ từ đã. Thực ra con đã nói rõ tâm ý của mình với cô ấy rồi, nhưng mà còn chưa biết cô ấy nghĩ thế nào. Con đang đợi câu trả lời của cô ấy ạ.
Lý Phủ Quân kinh ngạc nhìn chàng.
Lý Đông Đình không còn cách nào khác đành phải thuật lại lúc ở Vọng trại mình đã bày tỏ tấm lòng với cô rồi.
– Việc này đã qua bao lâu rồi?
– Nửa tháng ạ. – Lý Đông Đình nói, – Con không gấp, cũng không tiện giục cô ấy. Con chỉ bảo cô ấy suy nghĩ thật kỹ.
Lý Phủ Quân không nhịn được nở nụ cười, chê bai con trai.
– Cái gì mà con không gấp, mẹ thấy con rất gấp thì có. Vừa về nhà đã đi gặp Hà Cô mà chẳng chịu đi gặp bà già này trước, mở miệng ra là hỏi con bé có từng tới nhà mình không. Con còn mặt mũi nói mình không gấp.
Lý Đông Đình im re.
– Ôi con trai của ta, mẹ biết phải nói gì con đây? – Lý Phủ Quân lắc đầu, – Con cứ ngồi không chờ nó suy nghĩ cẩn thận thì có mà chờ đến lúc tóc trắng cũng đừng mơ nó sẽ chủ động tới đây gặp con. Nếu nó không thích con, con không đi tìm nó, nó sẽ càng không tự chạy tới mà trả lời con đâu. Nếu nó cũng thích con, da mặt phụ nữ lúc nào chả mỏng, con còn trông chờ nó tự chủ động tới gặp con nói là nó cũng thích con à?
Từ sau lần tự mình đi đường vòng vèo thổ lộ tâm ý của mình với Mai Cẩm, sau khi trở về mỗi ngày dù có bận rộn đến mấy trong lòng chàng cũng đều mong ngóng tin tức của cô. Nhưng mà thời gian từng ngày trôi đi, bên phía cô không có bất cứ phản ứng gì, chàng không kìm lòng được lặng lẽ phái người đi tìm hiểu về cô, biết được hôm nay cô lại đi hỗ trợ Lâm huỵện lệnh khám bệnh cho dân ngoại lai tràn vào huyện Mã Bình. Chàng lại càng không có ý tới quấy nhiễu cô.
Vào lúc này chàng bị những lời của Lý Phủ Quân đánh thức, trong lòng động đậy.
Lý Phủ Quân nhìn con trai, cười lên:
– Con đã không muốn mẹ đi, vậy thì đứng có thụ động chờ nữa. Con đã bày tỏ tâm ý của mình với nó, thế thì ngại gì mà đi gặp nó? Mẹ đang mong ngóng được nhìn thấy con thành gia lắm rồi.
Lý Đông Đình gật đầu với mẫu thân, nói:
– Con cảm ơn mẫu thân đã chỉ điểm, con hiểu rồi ạ. Con đi tìm cô ấy ngay đây.
Lý Phủ Quân mỉm cười gật đầu, nhìn con trai bước nhanh ra ngoài.
……
Lý Đông Đình đã quyết định đi gặp Mai Cẩm rồi thì không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa. Trở về phòng rửa mặt, chàng thay y phục đã bôn ba bên ngoài mấy ngày, tinh thần phấn chấn phân phó người hầu đi chuẩn bị ngựa. Khi chàng bước nhanh ra bên ngoài, trông thấy A Lộc đang chơi đùa trên hành lang, suy nghĩ một chút, chàng dừng lại gọi cô bé.
A Lộc thấy phụ thân gọi thì tung tăng chạy tới:
– Cha, cha lại phải đi ra ngoài ạ? Cha đi đâu ạ?
Lý Đông Đình nhìn bốn phía, thấy tuỳ tùng và thị nữ đều đứng ở xa, chàng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói:
– A Lộc, cha muốn bàn bạc với con một chuyện, lần sau nếu con gặp Mai lang trung thì đừng gọi tỷ tỷ nữa nhé mà phải gọi cô cô, con biết chưa?
A Lộc rất ngạc nhiên:
– Sao con không được gọi là tỷ tỷ ạ? Con gọi quen rồi.
Lý Đông Đình hắng giọng:
– Con ngoan nghe lời đi, gọi cô cô mới tốt.
A Lộc bĩu môi:
– Cha nói tốt thì là tốt thôi. Nhưng mà lúc nào con mới được đi đó chơi ạ? Dạo này con chăm chỉ học hành viết chữ lắm nha, tổ mẫu còn khen con nữa.
Lý Đông Đình nói:
– Dạo này cô cô rất bận, qua một vài ngày nữa con hẵng đi. Mà cha sẽ đưa con đi đàng hoàng.
A Lộc gật đầu. Lý Đông Đình bảo cô bé đến chỗ Lý Phủ Quân, chàng thì tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi đến nhị môn, Trương Phú đang gấp gáp đi vào, gặp được Lý Đông Đình, ông vội bẩm báo:
– Đại nhân, triều đình phái sứ giả mang thánh chỉ tới đây. Hiện đang ở ngoài ạ.
Lý Đông Đình giật mình, sau đó chỉnh trang lại y quan rồi cùng với Trương Phú bước nhanh ra ngoài tiếp chỉ.