Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 37

Tiến vào Hồng Vũ thành, chúng ta không lập tức rời khỏi đội ngũ, thừa dịp đám người hắc thạch sơn trang mua sắm không chú ý mới chuồn đi thuê trúc viên của Hồng lâu làm nơi ở tạm. Tối đến, chúng ta mới chia nhau mang Tiếu Khúc Nhi và Nhật Ác lặng lẽ rời khỏi khách *** của nhóm người Ngự Long giáo, lau đi dịch dung trên mặt, từng nhóm lẻn vào Trúc viên.

Sau khi đã ổn định chỗ ở, dưới kỹ xảo của tam sư huynh, mọi người được mang lên khuôn mặt cực bình thường. Tin rằng hiện tại sẽ không người nào biết chúng ta vốn là ai.

Trên đường đi tinh thần ai nấy đều căng thẳng, không thể hảo hảo nghỉ ngơi, tạm thời đã không có gì nguy hiểm, chúng ta sơ tẩy qua, dùng vãn xan (bữa tối) rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Khinh công Ngả Á là được Vân Dược truyền thụ, tuy rất tốt nhưng thể lực hắn vẫn không đủ, còn phải gấp rút lên đường theo đội mua sắm, cố nén thân thể không thích hợp.

Bảo tiểu nhị mang lên một bồn nước ấm, cởi hết hài miệt của Ngả Á, ta đặt chân hắn vào trong nước, lại dùng thuốc mỡ đặc biệt phối chế cao thấp xoa bóp, trên đùi hẳn mỏi nhất, ta cũng áp dụng vài phần công phu mát xa.

Ngả Á thoải mái híp mắt nói lầm bầm, “Hôm nay…”

“Ân?”

Ngả Á mở mắt, song đồng lãnh liệt chợt lóe rồi biến mất, “Khúc cô nương kia trong lúc nguy hiểm như vậy vẫn không hề lui bước, Phong ca ca… kêu đến tiêu-hồn như vậy.”

Ta cười nhẹ hỏi: “Ăn dấm rồi à?”

“… Ân hanh.” Hắn khép mắt, môi vểnh lên hừ một tiếng.

“Trẻ con.”

“[Trẻ con] là ý gì?”

“Là nói ngươi xinh đẹp.”

“Ngươi cho ta là hài tử ba tuổi sao.” Ngả Á nhăn mũi.

“Ta không bị luyến đồng.”

Ngả Á mạnh mở mắt, nhấc chân lên hướng về phía mặt ta, ta lập tức nắm chặt lấy chân hắn, dùng sức kéo một cái, thuận thể đem chân hắn đặt trên vai. Vừa rồi xoa bóp chân cho hắn, khố tử cũng đã cởi ra, tư thế một chân đặt trên đùi ta, chân kia nghiễm nhiên nằm lên vai ta thế này, đùi mở rộng, mặc dù vẫn còn khố tử che đậy, nhưng phong quang giữa hai chân cứ như ẩn như hiện thế kia lại càng tăng thêm mị lực, ta cứ vậy mà nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Nhìn… nhìn cái gì vậy, nhắm mắt lại.” Hắn muốn kéo cái chân đang đặt trên vai ta xuống, ta dùng sức đè lại, không cho hắn đạt được ý nguyện.

“Buông ra!”

Ngẩng đầu, thấy đôi má ửng một tầng hồng nhạt, ý cười trong mắt càng đậm, “Thẹn thùng à?”

“Mới… mới không có.”

“Ta tiếp tục xoa bóp, nơi này của ngươi khẳng định cũng rất mỏi mệt nga.” Đầu ngón tay vạch một ít thuốc, men theo chiếc đùi trơn mịn chậm rãi trượt xuống, dừng lại ngay trên bẹ đùi, khi hắn đang trừng mắt thì dùng sức ấn xuống một cái.

“A…” Hắn kêu lên một tiếng, bẹ đùi không chỉ là bộ vị mẫn cảm trên cơ thể, khi bị tổn thương do đi lại nhiều hoặc sử dụng quá độ thì dùng sức nhấn một cái, lập tức làm người ta đau nhức khó chịu. Hắn hạ mắt, vểnh vểnh miêng, ủy khuất nói: “Con người ác độc.”

Thấy bộ dạng ủy khuất đó, ta lại càng muốn khi dễ hắn thêm, xem ra cái tính thích khi dễ ái nhân càng lúc càng nặng hơn rồi.

Ta cắn lên mắt cá chân quang hoạt, híp mắt nhìn hắn run rẩy, khóe miệng cong lên, dụ dỗ: “Mau tới gọi Phong ca ca cho ta nghe.”

“Không gọi.”

“Thật sự không gọi?”

Ngả Á mím môi, ra vẻ thà chết không phục.

Thỉnh thoảng khi dễ ái nhân một chút cũng không ảnh hưởng đến đại cục, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bắp đùi và bẹ đùi, kỹ xảo phong phú kiềm hãm khiến cơ thể hắn bủn rủn ra.

“A… A…” Hắn liên tục phát ra những âm thanh quái dị.

Không biết âm thanh trên-giường của hắn như thế nào, hẳn sẽ càng khiến người mơ màng hơn cả bây giờ, ta thật khẩn trương muốn được biết, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Ta là nam nhân bảo thủ, nếu như đã nhận định hắn, vậy ta phải loại bỏ tất cả những nhân tố không tốt bên ngoài trước, sau đó ở đêm tân hôn mới ăn sạch hắn. Tuy rằng hắn là nam nhân, nhưng ta vẫn muốn cho hắn một hôn lễ long trọng.

Đi vào cõi thần tiên trở về, chỉ thấy Ngả Á đã yếu ớt ngã xuống giường, thở gấp gáp, đôi má hàm xuân, vô cùng câu nhân. Đối mặt với hắn luôn khiến lý trí ta bị khiêu khích không thôi, ta nghĩ phải mau chóng chấm dứt màn xoa bóp này đi thôi, nên hơi ngất ngư triệt tiêu luôn khố tử của hắn, như thế sẽ dễ thượng dược hơn, nhưng hiển nhiên lúc này đầu óc ta chẳng còn đất dùng nữa, không hề tiên liệu khi hạ thân hắn hoàn toàn bại lộ ra trước mắt thì gây cho ta chấn động vĩ đại đến mức nào.

Ta mê muội nhìn chằm chằm vào hắn, tuy đây không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng vẫn khiến ta không thể nào dời mắt. Hắn ngượng ngùng nháy mắt mấy cái, động tác ngón tay xoay xoay góc áo thật khả ái, vì thẹn, không chỉ gương mặt đỏ bừng, cơ thể cũng phiếm phiếm hồng, bộ vị tư mật giữa hai chân cũng không ngoại lệ. Hắn tựa như một đóa sen đang nở rộ, hơn nữa còn vô cùng có mị lực.

Dưới thách thức vĩ đại thế này, lý trí ta cuối cùng đứt phựt, ta cúi đầu, bắt đầu từ bắp chân, chậm rãi tiến dần lên, hôn xuông một tấc lại một tấc da thịt.

….

Tách ra song đồn mượt mà, đóa hoa kiều diễm thẹn thùng co rút, cúi đầu…

Ta đẩy đầu lưỡi vào cúc hoa không ngừng co rút kia rồi rời ra, khi hơi ngẩng lên thì nghe được hắn đang thì thào tự nói, dù âm thanh rất nhỏ nhưng ta vẫn nghe không sót những gì hắn than thở.

“May mắn vừa rồi đã tắm trước… may là vừa rồi đã tắm…”

Phốc xuy!

Ta không nhịn cười được.

Người này thật đáng yêu mà!

Ta cúi đầu, hung hăng hôn một cái lên môi hắn.

Hắn mở mắt ra, ngơ ngác nhìn ta trong chốc lát, nháy mắt mấy cái, “Xong rồi?”

“Xong rồi.”

“… Vì sao không tiếp tục”

Ta: “….”

Ngả Á: “??”

Ta ho một tiếng, “Ta nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc rồi lại muốn ngươi.”

“Ngươi nhịn được?

“… Được.” Giữa hai chân trướng đau dâng trào hoàn toàn không có sức thuyết phục.

“Kỳ thật ngươi cũng có thể làm cho xong.”

Thật sự là người mạnh dạn.

Ta: “…”

Thấy ta không nói lời nào, hắn nháy mắt mấy cái, kéo lên một bên chăn, xấu hổ ngọ nguậy chui vào, một sợi tóc cũng không lộ ra, trong suốt quá trình hắn cũng không phát ra một tiếng động nào. Nhìn người co cụm thành một đoàn trong chăn, ta buồn cười, nhưng lo lắng mình đã chọc ái nhân buồn nhiều hơn.

Co cụm trong chăn không tốt cho cơ thể, ta cố gắng hống hắn chui ra, nhưng hắn đã hạ quyết tân, mặc ta dỗ thế nào cũng đều vô dụng.

“Bảo bối… ra đây đi, không cần xấu hổ,”

“… Kỳ thật…”

“Ân?” Rốt cục ái nhân cũng chịu nói chuyện, dấu hiệu tốt.

“Ta gọi ngươi Phong ca ca là không đúng.”

Ta biết hắn đang nói lảng sang chuyện khác nên cũng hùa theo, hỏi ngay: “Vi cái gì?”

“Bởi vì ta lớn hơn ngươi.”

Hắn lớn hơn ta? Thật nhìn không ra a. Trong mắt người khác có thể hắn lãnh liệt thanh lệ, nhưng trong mắt ta hắn lại rất ôn nhu điềm đạm, tuy nói ra thì mười người biết Ngả Á đã có chín người không tin, nhưng ta hiểu rõ là được. Tâm vô trần khiến hắn chẳng có vẻ gì như người lớn tuổi hơn ta.

“Năm nay ta đã hai mươi chín.”

“?!” Thật không nhìn ra nha, hắn lại hơn ta mười tuổi, ta thật sự bị kinh hãi nga,

“Có phải rất già hay không?”

“Một chút cũng không già.”

Cái đầu nhỏ nhỏ trong chăn lộ ra, “Tuy rằng ngươi đang nói dối, nhưng ta rất thích nghe lời nói dối thiện ý đó của ngươi.”

Vừa rồi là xấu hổ đến biến thành đà điểu, giờ lại để tâm vào những chuyện vụn vặt sao, ta buồn cười đào người trong chăn ra, “Ngươi một chút cũng không già, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi so ra còn kém ngươi rất nhiều, ngươi phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ phiêu dật… Da thịt trơn mịn tinh tế…”

“Lưu manh!”

Ta dừng một chút, nếu bị ái nhân gọi là “lưu manh”, vậy đừng nên cô phụ “cái tên hay” đến mực này. Tay luồn xuống mông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đùa giỡn luau manh!” Khóe miệng hắn cong cong, mi nhãn thượng dương, cả người tỏa ra sắc thái phấn chấn. Ta quyết định kéo dài thời gian đùa giỡn lưu manh….

—–
Bình Luận (0)
Comment