Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 52

Ta vuốt tóc Ny Ny, cười nói: “Ny Ny, cuộc sống ở trong này như thế nào?”

“Ca… Ngươi thật đáng ghét, buông tóc ta ra!” Ny Ny bĩu môi kéo tay ta xuống, “Vân Vụ cốc phi thường xinh đẹp, hơn nữa không khí cũng rất hảo, cao sơn lưu thủy, đình đài lầu các…”

Ta nghi ngờ hỏi lại: “Đình đài lầu các? Phụ thân bọn hắn sai người xây sao?”

“Không phải, lúc chúng ta dọn đến đây đã thấy trong cốc có một tòa cung điện thật lớn, bên trong cái gì cũng có, chỉ là hơi cũ một chút thôi.”

“Nga.” Nghe Ny Ny nói vậy, nơi này hẳn là có chủ nhân, không biết phụ thân bọn hắn có biết gì về tình hình cụ thể của cốc này không, còn có chúng ta cứ như vậy cưu chiếm thước sào* liệu có gì không ổn, tay lại vuốt ve mái tóc Ny Ny, xem ra lát nữa phảu cùng phụ thân hảo hảo nói chuyện mới được.

“Ca…”

Không để ý đến Ny Ny làm nũng kêu gào, nghiêng đầu hỏi Ngả Á: “Thế nào, thân thể khá hơn chút nào không?”

Ngả Á bên tò mò ngắm tóc Ny Ny bên gật đầu, “Hoàn hảo.”

Hắn lộ ra tay, cùng ta mười ngón đan xen, khóe miệng ta hơi hơi nhếch lên, cong ngón tay lại gãi gãi vào lòng bàn tay hắn. Thấy hắn lại nhìn nhìn tóc Ny Ny, ta cười nhẹ đem tay hắn đặt lên mái tóc của Ny Ny, ngụ ý bảo hắn có thể kéo hai cái.

Không thể không nói Ny Ny có một mái tóc ô hắc, từng sợi mượt mà nhu thuận, đây cũng là lý do khiến ta lúc nào cũng loạn kéo tóc nàng không biết mệt.

Ta kéo hai cái, Ngả Á theo sau cũng kéo hai cái. Ny Ny ngừng cước bộ, chậm rãi quay đầu, hung dữ trừng ta cùng Ngả Á. Ta và Ngả Á làm như không có việc gì buông tóc nàng ra, sắc mặt tự nhiên vượt qua nàng đi lên phía trước.

Ước chừng đi xa mười thước, chỉ nghe phía sau vang lên tiếng rống lớn, tiếp theo thân mình bị người hung hăng đẩy qua, lại nhìn, Ny Ny đã chạy xa, hơn nữa còn là một bên chạy một bên kêu gào: “Ca ca… đồ đáng ghét, ta tìm mẫu thân cáo trạng ngươi!”

Nhìn thấy bóng lưng Ny Ny đã chạy xa, ta cười ha ha, Ngả á cũng hé miệng cười yếu ớt.

“Muội muội của ngươi thực đáng yêu.”

“Ân, ta cũng nghĩ vậy.” Nói xong, ta bị Ngả Á liếc xéo một cái.

“An oa tử (đứa bé yên tĩnh), ngươi lại trêu chọc Ny Ny nữa đấy à?”

Nghe được ba chữ ‘An oa tử’ lại mang đến cảm giác hoài niệm, nhưng tên này thật sự là quái mà, ta khẽ rũ mắt, lên tiếng,”Hồ thúc hảo, ai bảo Ny Ny dễ khi dễ như thế chứ.”

“Cái thằng nhóc con này.”

“Hồ thúc, thúc làm cái gì vậy?”

Hồ Tông Vân (Hồ thúc) mặc quần áo ngắn, phía sau lưng là một cái giỏ làm bằng trúc, tay chân đều là nước bùn, trên mặt còn bị trầy.

Hồ thúc chà xát bùn trên tay, nói: “Trên núi có rất nhiều dược liệu, Liễu Đại thư ngốc thấy chúng liền giống như đại cô nương, cả ngày mất hồn, cái giỏ trúc này là dùng để đựng dược liệu, tên ngốc đó thân thể yếu đuối làm sao có thể chịu nổi việc leo núi này, vì an toàn của hắn nên mọi người thay phiên nhau giúp hắn hái thuốc… Tốt lắm, già một chút lại bắt đầu sinh tật dong dài, ngươi nhanh về chủ điện đi, đừng để cha ngươi chờ lâu.”

“Hồ thúc một chút cũng không già, chờ ta gặp phụ thân cùng mẫu thân xong lại đến tìm Hồ thúc lãnh giáo.” Ta hơi hơi gật đầu, lôi kéo Ngả Á đi theo hướng Ny Ny chạy đi.

“An, oa, tử.” Ngả Á chậm rì rì gọi nhũ danh của ta, cái giọng điệu kia nghe như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Giương mắt nhìn vẻ trêu chọc trong mắt hắn, ta ngượng ngùng ho khan một tiếng mới ngẩng lên đối diện hắn nói lời công đạo: “Không phải cổ nhân thường nói tiện danh dễ nuôi sao?”

“Có sao? An oa tử.”

Câu trả lời của ta là trực tiếp buông tay hắn ra. Ngược lại thân thủ vòng quanh eo hắn, ngón tay dùng sức nhéo lên mông hắn một phen, thân thể hắn lập tức nhũn ra, dựa hẳn vào người ta, mỹ nhân tự dâng vào lòng, nào có đạo lý cự tuyệt. Ta siết chặt vòng tay trên chiếc eo, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vành tai ấy dần nhuộm lên một màu phấn hồng.

Gần đây hắn rất mẫn cảm, chỉ cần bị ta sờ sờ mông một chút, song đồng lại có thể phủ kín một tầng hơi nước, mông lung mà lại đầy ma mị, làm người ta nhịn không được muốn hung hăn đưa hắn áp dưới thân. Hắn dùng lực đánh một quyền vào ngực ta, “Đê tiện.”

“Bảo bối, ta làm sao hèn hạ?” Tay vẫn giữ sự uy hiếp, chậm rãi hoạt động trên đồn tế hắn.

“Không được nhúc nhích.” Hắn trầm mặt trừng ta một cái, “Đúng rồi, vì sao ngươi không gọi tên của ta? Số lần ngươi kêu tên ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Ta thu tay về, chuyển tầm mắt, quyết định không trả lời vấn đề này, bởi vì ta biết câu trả lời của ta chắc chắn khiến hắn mất hứng.

“Nói.”

“. . .” Ta nhìn thẳng về phía trước, kiên trì im lặng là vàng, nện bước hơi nhanh hơn.

“Nói hay không.” Hai ngón tay nắm vào phần thịt mềm trên hông ta, uy hiếp.

“. . .”

Bên hông hung hăng đau xót, ta kêu lên một tiếng đau đớn, nháy mắt mấy cái cố ý làm ra biểu tình đáng thương, “Bảo bối, ngươi vậy mà nhéo thật sao.”

Hắn nâng cằm lên, đôi mắt cũng xếch cao, “Ta không ngại nhéo lần thứ hai đâu.”

“. . . Khụ, ngươi không biết là tên của ngươi vô cùng. . .”

“Thế nào?”

“. . . Thực khôi hài sao?”

“. . . Làm sao mà khôi hài.” Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh.

“Ngả Á, ai nha, ai nha.”

Hắn hơi hơi nheo mắt, suy nghĩ cẩn thận vì sao ta đem tên của hắn nói thành thán từ ‘Ai nha’, mắt hơi hơi híp lại, ngón tay dùng sức, cái hông đáng thương của ta lại bầm xanh một khối.

Ta xoa xoa hông đau đớn, trong lòng nghĩ thật may mắn ái nhân không hiểu ý nghĩa sâu bên trong nhũ danh của ta, nếu biết hắn nhất định sẽ trả thù, bởi vì cái nhũ danh đó nghe qua rất muốn đánh người, tuy rằng. . . bên trong nhũ danh ấy chứa đựng tâm niệm sâu đậm nhất của cha mẹ.

******

“Phụ thân, mẫu thân, con đã trở về.”

Vừa dứt lời, ta đã rơi vào cái ôm mềm mại thơm ngát của mẫu. Mẫu thân ôm ta thật chặt, run giọng hô: “Phong nhi. . . Phong nhi…”

Ta vươn tay ôm lấy mẫu thân nhỏ nhắn, cúi đầu chôn vào cổ nàng, theo thanh âm khẽ run kia mà lòng hơi hơi nóng lên, nhi hành thiên lý mẫu đam ưu (trẻ đi ngàn dặm mẫu lo lắng), những lời này dù ở thời đại nào cũng đều danh ngôn chí lý.

Ngẩng đầu, nhìn về phía phụ thân uy nghiêm, phụ thân mặc dù không giống mẫu thân biểu đạt tình thương của cha, nhưng nhìn thấy đôi mắt từ trước tới nay nội liễm nghiêm khắc giờ lại xuất hiện dao động, ta biết nội tâm của người hiện giờ hẳn cũng đang kích động vui sướng không khác mẫu thân. Ta cho người một ánh mắt kiên định, phụ thân hơi hơi rũ mâu, khi nhìn lại ta thì đã khôi phục bộ dạng nội liễm thông thường.

“Phong nhi, để mẫu thân hảo hảo nhìn xem.” Hai tay mẫu thân ôm lấy mặt ta, nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn, miệng than thở liên tục, “Gầy, đen hơn… lớn như vậy rồi mà cũng không biết hảo hảo chiếu cố mình.”

Ta mỉm cười không nói gì, bởi vì trầm mặc là câu trả lời tốt nhất.

Tục hoàn thân tình, phụ thân và mẫu thân mới đem ánh mắt phân đến Ngả Á đang đứng một bên (lúc này Ngả Á vẫn còn dịch dung nên cha mẹ không nhận ra hắn).

“Phong nhi, vị này là…?” Mẫu thân hỏi.

Ta nhìn ánh mắt Ngả Á nói, “Đây là bằng hữu ta kết giao trên đường bảo tiêu, muốn mời hắn về nhà chúng ta ở vài ngày.”

Nghe được ta nói hắn là ‘bằng hữu kết giao trên đường bảo tiêu’ thì đôi mắt Ngả Á không có bất kì dao động gì, khẽ gật đầu trầm ổn nói: “Bá phụ, bá mẫu, quấy rầy rồi.”

Thấy thế, ta thỏa mãn cười, ta thật thích thái độ tín nhiệm vô điều kiện này của hắn. Phụ thân gật đầu thay lời chào, ta đỡ mẫu thân ngồi xuống. Ngả Á ngồi bên cạnh ta, Ny Ny trừng mắt nhìn ta cùng Ngả Á, đem ghế nhỏ ra ngồi cạnh phụ thân, cái dạng này là đang muốn cáo trạng ta sao?

A….

—————-
Bình Luận (0)
Comment