Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 92

Trong căn phòng dành cho sứ thần của nước Đại Hải, một nam tử tuổi chừng mười tám mười chín ngồi tựa lưng vào ghế, thong dong gõ gõ mặt bàn. Ánh mắt loe loé lộ ra một tia tính toán. Người này chính là sứ giả nước Đại Hải – Thiên Dực tam hoàng tử.



Trước mặt Thiên Dực là ba người hắc y đang quỳ. Trang phục của họ có phần đặc biệt hơn những hắc y khác. Khăn đen phủ kín mặt, chỉ chừa một đôi mắt. Nếu để Tử Tình nhìn thấy nhất định sẽ thốt lên tiếng “Nin-ja”.

Một trong ba người hắc y kia cung kính mở miệng nói:

“Chủ tử, đã tìm được Nhâm Hải đại sư (tên thay đổi vì vị đại sư này có ba pháp hiệu). Ngài ấy hiện đang ở phòng trọ ngoài hoàng cung”

Thiên Dực híp mắt hỏi:

“Ngươi có hỏi ông ta về sự việc lần này là như thế nào không? Có tra được vị kia là người nào hay không?

“Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã hỏi qua, Nhâm Hải đại sư nói ông vẫn không biết được người kia là người nào!” Giọng nói Hắc Y kèm theo một chút run rẩy sợ hãi.

Quả nhiên, Thiên Dực nghe xong liền“Rầm!..”một cái đánh xuống. Cái bàn cứng rắn nguyên vẹn cứ như vậy gãy đổ làm đôi. Hắn nhếch môi cười lạnh:

“Không biết? Là ông ta không biết hay là ông ta không muốn nói? Hừ… đừng tưởng ta không biết thời gian qua ông ta đã làm cái gì rồi. Đi!.. đi hỏi ông ấy có phải hay không muốn cắmrễở cái nước nhỏ bé này.”

Hắc y nghe thấy Thiên Dực ra lệnh liền hô “tuân lệnh” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi, tốc độ kia so với những người ám vệ của Hạo Uy có thể nói nhanh hơn không chỉ một phần.

Hắcyvừa rồi đi, hiện tại trong phòng còn hai người khác. Thiên Dực ánh mắt băng lãnh nhìn hai hắc y còn lại môi nhếch nhẹ, một tiếng nói lạnh lẽo vang lên:

“Như thế nào?”

Một trong hai tên hắc y ở bên phải vội vàng nói:

“Bẩm chủ tử, đã tra được, người chế tạo ra chong chóng nước và xe đạp thực chất không phải là Cố đại nhân mà là khuê nữ của ngài ấy, là Tử Tình tứ tiểu thư.”

Thiên Dực nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn tên hắc y nhân vừa rồi. “Ngươi nói tứ tiểu thư? Chính là vị tiểu cô nương kia?… là cái tiểu bé con sáu bảy tuổi?”

Hắcynhân cung kính nói: “Chủ nhân, Tử Tình tiểu thư không phải sáu bảy tuổi mà chính xác là mười một tuổi. Thuộc hạ điều tra được vị tứ tiểu thư này bởi vì lúc nhỏ không được chăm sóc kỹ nên sinh ra bệnh căn làm cho nàng chậm lớn. Nhưng tuổi thật cũng là 11 tuổi.”

Hắc y nói xong liền lầm bầm suy nghĩ. Cái này hắn cũng mới tra được thôi. Lúc trước có tra nhưng tra không ra nổi, bởi vì khắp kinh thành hầu như không mấy người biết được tuổi thật của tiểu cô nương kia. vì thấy nàng nhỏ nhắn nên mọi người cho là nàng ta mới sáu bảy tuổi. Lần này tra ra, cái tiểu phấn nộn kia cư nhiên đã 11 tuổi rồi. Chuyện này cũng làm cho hắn có chút không thể tin nổi. Càng khó tin hơn là, mới mười tuổi đầu tiểu cô nương thế nhưng lại làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa. Mỗi một việc nàng ta làm đều khiến nhân loại phải khiếp sợngẩngđầu nhìn. Hắn nghi ngờ, có lẽ nàng ta đã bái được một vị cao nhân nào đó làm sư phụ.

Thiên Dực nghe hắc y nói cũng có chút kinh ngạc, nhưng trong mắt lại loé lên sự tà ác.

“Tốt lắm, đi tra cho ta, nhất định phải tra hết những thứ có liên quan tới nha đầu kia. Nhất là nàng đã gặp ai, ở đâu, làm gì. Tra thêm sở thích của nàng là gì. Sẵn tiện tạo một cơ hội, ta… muốn được gặp nha đầu đó”

“Tuân lệnh chủ nhân!..” Hắc Y nhân hô một tiếng rồi rời khỏi. Tốc độ so với người vừa rồi còn tính nhanh hơn.

“Còn ngươi, đã tra được cái gì không?” Thiên Dực mặt lạnh nhìn tên hắc y còn lại.

“Bẩm chủ nhân, hiện tại vẫn không tra ra được gì, nhưng thuộc hạ phát hiện được một chuyện.” Hắcydừng một chút liền nhanh nói tiếp. Bởi hắn hiểu được, ngaychỗquan trọng nếu hắn chậm chạp nhất định hắn sẽ không xong.

“Liên quan tới những bức tranh kia còn có một người. Người này chính là lão bản của một thư quán. Trong xá (nhà) của hắn thuộc hạ đã nhìn thấy được một bức tranh khác có nét vẽ tương đồng với những bức tranh trên đại điện. Thuộc hạ đã tra ra, hắn chính là người đã chủ trì buổi bán đấu giá những bức tranh làm rung động đó. Còn có, hắn giống như biết được vị kia là ai.” (ý hắcynhân nói vị Ngạo Tiên Sinh á)

“Ngươi đã làm gì rồi!” Thiên Dực hỏi.

Hắc y đang quỳ bên dưới khẽ run một cái, hắn nói:

“Thuộc hạ chỉ âm thầm tra, chưa có lệnh của chủ nhân thuộc hạ không dám làm loạn”

Thiên Dực gật đầu, mắt nhìn hắc y nhân loé ra vẻ hài lòng.
“Đến đây!..” Thiên Dực nói.

Hắcynhanh nhẹn đứng lên đi lại gần Thiên Dực. Thiên Dựcnghiêngngười, nói nhỏ vào tai hắn. Hắcynhân hơi trợn mắt. Dù mặt bị che kín nhưng vẫn cảm nhận được hắn đang rất kinh ngạc.

Chờ một hồi, hắc y cung kính hô một tiếng “tuân lệnh” rồisảibước rời đi.

Mà lúc này đây Tử Tình đang cùng đại tròn và tiểu tròn đùagiỡntrong sân viện, nàng hoàn toàn không biết sắp chào đón nàng lại là một hồi sóng gió, chỉ là, dù biết được nàng cũng không thể né tránh. Bởi vì lúc này đây trong không gian của nàng, một cuốn sách vốn nằm im bỗng dưng lật mở, hé ra một dòng chữ lớn đầy bí ẩn

có hoạ đến, hoạ là chết, chết là sống,không chết khó sống. (không chết cũng khó sống)

Sứ giả đến Đại Tề, tuy nói có thể đi khắp nơi thăm thú, nhưng theo luật lệ của Đại Tề thì cần phải có quan viên của nước Đại Tề dẫn đường. Các sứ thần tuyệt đối không được phép tự ý tiến xuất khỏi nơi trú ngụ của sứ giả.

Nhưng luật lệ là như vậy, mà tuân theo hay không cũng phải tuỳ người. Giống như lúc này đây, Thiên Sinh một thân hắc y dễ dàng tiến trốn ra khỏi chỗnghỉngơi của sứ giả.

Đêm tối, trong phòng trọ ở phía tây ngoài hoàng cung. Thiên Sinh trong bộ trang phục đen trầm lãnh ngồi trên ghế. Đối diện hắn là một lão hoà thượng. Chính là vị hoà thượng ngày trước đã tham gia hội đấu giá, là vị hoà thượng đức cao vọng trọng đã từng cứu một mạng cho tam công tử Mộc gia Mộc Khách Niên. Chỉ là lúc trước thái độ cử chỉ của lão hoà thượng này biểu lộ là một cao nhân không dính bụi trần thì hiện tại trước mặt Thiên Sinh ông lại có biểu cảm đau đớn cùng cắn rứt. Hoặc là nói trong mắt ông có thật nhiều khuất ức.

“Nói đi! Ngươi đã biết được những gì liền nhanh nói ra hết. nếu không đừng trách ta ác độc.”

Thiên Sinh lạnh lẽo nói với lão hoà thượng. Trong đôi mắt trầm lạnh kia loé ra một tia bén nhọn cùng tàn bạo.

Lão hoà thượng nghe xong, hơi cứng người một chút. Ánh mắt vốn sâu trầm từ tốn giờ phút này khá phức tạp mà nhìn Thiên Sinh. Trầm mặt một hồi lão liền thu mắt lại rồi khép hờ. Tay bắt đầu xoay vòng chuỗi miệng lẩmnhẩmđọc kinh.

Thiên Sinh thấy thái độ của lão hoà thượng liền tức giận. Ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm lão hoà thượng. Cứ nghĩ hắn sẽ một nhát đánh lão giống như đánh cái bàn lúc kia thì bỗng dưng hắn thu lại biểu tình. Gương mặt lạnh thoát cáichuyểnqua cợt nhã. Lấy từ trong ngực ra một cái ngọc bội Thiên Dực nhàn nhã xoa xoa trên tay, giống như vô tình mà lướt qua mặt lão hoà thượng. Tiếp đó hắn nhếch môi cười khi thấy gương mặt lão hoà thượng thay đổi.

“Sao hả? ông cảm thấy hiện tại là một đại sư được người tôn kính liền cho rằng bản thân thật sự là cao nhân?” Thiên Sinh “A” một tiếng cười lạnh. “Đại sư?… hoà thượng đại sư nhưng có nhi tử đấy. Cũng không biết nhi tử của đại sư đó có cảm thấy hãnh diện hay không khi bản thân có một người cha là hoà thượng?”

Tay lão hoà thượng run lên, vòng châu đang nắm trong tay bỗng dưng rơi xuống sàn nhà vang lên “cách” một tiếng. Lão hoà thượng có chút chết lặng trân mắt nhìn Thiên Sinh, môi run rẩy mấp máy, qua một lúc lâu ông mới rặn ra được vài tiếng.

“Từ nhi, con đừng như vậy nữa có được không? Gieo gió ắt gặp bão. Con nếu cứ như vậy sẽ khó có thể quay đầu. Từ nhi, hiện tại không ai lay động được địa vị của con rồi hàtấtgì phải gieo thêm nghiệp chướng?”

“Lão già chết tiệt ông câm ngay!…” Thiên Sinh hùng hổ hét lên một tiếng. Sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão hoà thượng. “Lão già, ta đã nói, ta cấm tiệt ông không được gọi ta như vậy. Ông lại dám gọi ta như vậy, ông có tin ta sẽ làm cho ông muốn sống không được muốn chết không xong hay không?”

“A di đà phật!…” Lão hoà thượng trong mắt đầy cam chịu chấp tay khẽ niệm một câu.

“Phật.. Phật…. đó là cái thứ gì? Ông còn dám niệm sao? Người như ông cũng dám niệm phật sao. Nói cái gì nghiệp chướng không nghiệp chướng, ôngchẳnglẽ không gieo nghiệp chướng? Lão già, ta cho ông biết, ta chính là tam hoàng tử của nước Đại Hải, là nhi tử của hoàng đế ĐạiHải. Là người sẽ kế vị ngôi vua trong tương lai. Còn ông,ông lấy thân phận gì gọi ta như vậy?”

Lão hoà thượng vẫn im lặng khép hờ mắtniệm kinh. Ông đang cố gắng làm cho bản thân trấn định, cố gắng cam chịu. Vì sao ư? Bởi vì… mọi việc xảy ra ngày hôm nay cũng vì ông mà ra. Là sai lầm của ông.

“Lão già chết tiệt. Ông có nghe ta nói hay không?Ngẩngđầu trả lời ta. Nói!.. nói cho ta biết rốt cuộc Ngạo tiên sinh kia là thần thánh phương nào? Phải làm sao mới có thể gặp ông ấy? phải làm sao để ông ấy quy hàng cho ta? Mau nói cho ta biết.”

Thiên Sinh lúc này giống như không còn bình tĩnh. Mà đúng là như vậy, từ trước đến nay hắn rất giỏi khống chế cảm xúc của mình. Chỉ là ở trước mặt một vài người thì hắn lại không đủ định tâm. Đại loại giống như bây giờ, người trước mặt hắn là lão hoà thượng này.

“Tamhoàngtử xin hãy nghe lời ta, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp. Nếu cứ tiếp tục, vận mệnh của ngài liền sẽ thay đổi không thể cứu vãn.”

“Lão già, đừng đem những lời đó ra doạ ta. Ngươi tưởng ngươi thật sự là cao nhân sao? Hừ, ngươi chỉ là một tên lừa gạt, một tên tham lam đáng chết”

Lão hoà thượng thở sâu một hơi, ông rủ mắt xuốngđạm đạmnói:

“Lời khuyên ta chỉ có bấy nhiêu, Nhưng là… Từ nhi, ta hi vọng con nghe lời ta, dừng lại việc đang làm, nhanh chóng rời đi khỏi Đại Tề. như vậy mới xem như kiếp nạn được hoá giải.”

“Hừ!..” Thiên Sinh hừ một tiếng có chút châm chọc nói:

“Kiếp nạn? lão già, ông nghĩ ta sẽ tin sao?Chẳnglẽ ông đã quên ngày xưa cũng từng nói với ta như vậy?”

“A di đà phật!” Lão hoà thượngchầm chậmniệm.

Bình Luận (0)
Comment