Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Chương 30

Sáng sớm, Lý Mai cùng Trần Nghị cõng đồ chua  ngồi xe lên chợ. Buổi sáng hai người phải đi sớm nên chưa kịp ăn sáng, trên đường liền mua hai cái bánh bao lót dạ.

Lý Mai gặm bánh bao,  nhìn trái phải, “Lão chủ, ở đây không bán bánh quẩy?”

Lão chủ quán bánh bao nhìn thoáng qua Lý Mai, “Đó là thứ gì?”

Lý Mai lắc lắc đầu, “Ta nhớ lầm, xin lỗi.”

Trong lòng mừng thầm, chờ quan sát thêm mấy tiệm, nếu nơi này thật sự không có bánh quẩy, vậy có thể bán rồi.

Bất quá hôm nay công việc là đi bán củ cải muối chua. Cô áp chế kích động, Lý Mai lôi kéo Trần Nghị đi một nhà khách điếm.

Tiểu nhị thấy hai người, cười đón, “Hai vị khách quan xin mời vào bên trong ngồi, muốn dùng gì? Khách điếm chúng tôi cái gì cũng có, đậu hủ Ma Bà, cá hầm ớt.”

“Tiểu nhị, chưởng quầy các người có ở đây không?” Lý Mai cười cười, hỏi.

Nguyên lai không phải tới ăn cơm, nụ cười trên mặt tiểu nhị nháy mắt  biến mất, hắn đánh giá trên dưới Trần Nghị cùng Lý Mai, liếc mắt một cái, “Các ngươi tìm chưởng quầy làm gì?”

“Có chút việc.” Lý Mai vẫn cười.

“Có chuyện gì nói với ta trước đi.”Nhìn bộ dạng hai người này thì có thể có chuyện gì?

“Nguyên liệu nấu ăn trong tiệm là do ngươi tuyển chọn hay chưởng quầy?” Lý Mai ý cười không giảm.

“Này…” Tiểu nhị do dự nguyên liệu nấu ăn trong tiệm từ trước đến nay đều do người phòng bếp phụ trách, hắn tự nhiên sẽ không nói, “Các ngươi chờ một chút.”

Tiểu nhị chạy lên lầu, “Chưởng quầy, trong tiệm có hai người, nói muốn bán một chút món ăn thôn quê.”

“Ngươi đem bọn họ đến phòng bếp, để Lương sư phó nhìn xem.”Người bị gọi là chưởng quầy cũng không ngẩng đầu, đang nghiêm túc viết gì đó.

“Được rồi.” Tiểu nhị lên tiếng, liền chạy xuống lầu, nhìn Trần Nghị cùng Lý Mai một lần nữa tươi cười, “Hai người đi theo ta.”

Hai người liền đi theo.

“Lương sư phó.” Tiểu nhị gân cổ lên gọi.

“Tới tới, có chuyện gì?” Trong phòng bếp có người lên tiếng, sau đó thân thể một người đàn ông đi ra.

“Chưởng quầy kêu đem người tới để người nhìn.” Tiểu nhị nhìn Trần Nghị liếc mắt một cái, ý tứ muốn hắn đem đồ để xuống.

Lý Mai vỗ vỗ Trần Nghị, “Đem sọt để xuống đi.”

Lý Mai lấy đồ chua ra, cô cái gì cũng không nói.

“Đây là cái gì nha?” Lương sư phó nhìn thoáng qua nhíu mày, “Có thể ăn?”

“Có thể ăn, ngài có thể nếm thử.” Lý Mai cười nói.

Lương sư phó trong mắt  mang theo hoài nghi, thứ này nhìn giống củ cải trắng?

Tuy rằng hoài nghi, Lương sư phó vẫn nếm một ngụm.

Hắn nhấm nuốt hai cái, đôi mắt sáng lên,  khẳng định, “Ăn ngon.”

“Ngài xem, có thể mua bao nhiêu tiền?” Lý Mai đối với phản ứng của Lương sư phó đã dự liệu trước, cho nên cô mới thăm dò mở miệng hỏi.

Kinh hỉ qua đi, Lương sư phó sờ sờ cằm bóng loáng của mình, vẻ mặt hòa ái dễ gần, “Ngưoi cái này dùng ớt cay để muối củ cải trắng, chỉ có thể năm văn tiền.”

“Năm văn tiền?” Lý Mai lắc lắc đầu, “Không bán.”

“Ngươi biết cái này không khó làm?” Lương sư phó thuận miệng nói một câu.

Lý Mai bỗng nhiên bừng tỉnh  đúng vậy,cái này chế biến đơn giản, ai cũng có thể làm, khả năng lần đầu tiên cô có thể bán tiền, lần thứ hai liền không bán được tiền.

Còn với bánh quẩy hôm nay, nếu cô bắt đầu làm, khả năng ngày hôm sau cũng sẽ có nhiều gia đình làm được, cô chưa bao giờ hoài nghi năng lực học tập của con người.
Bình Luận (0)
Comment