Một đòn của Đặng Tiến Đông nói không hoa lệ thì cũng không đúng, phải nói là hoàn toàn không có một chút kỹ xảo nào cả. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đinh Bật lúc này chính là vẻ thách thức một cách trần trụi.
Hiển nhiên...
Đối với kẻ vừa định đánh lén em gái mình – vảy ngược duy nhất của y, Bạch Mã hầu đã động nộ.
Phải biết, thằng cha này vì em gái có thể chĩa côn về phía quốc quân đại Hoàng, chẳng thèm ngó đến danh tiếng trung nghĩa nhiều đời của gia tộc, phản quốc đi đến Táng Thi Đinh chịu khổ.
Song có câu văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Thế đạo hiện giờ, một khi chân đã vào Vụ Hải rồi thì tu vi của ai cũng như ai, chỉ có đánh mới biết được cao thấp. Đinh Bật tự nhiên không cho là mình thua kém Đặng Tiến Đông bao nhiêu. Hắn thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt đầy khinh thường, trong lòng đương nhiên là dâng lên một cỗ cảm xúc không phục.
Đinh Bật tự phụ tài không kém người, chính là ngựa quý chưa gặp được Bá Nhạc, chưa có cơ hội thi thố tài năng mà thôi. Lần này, hắn nghĩ hết mọi cách, không từ thủ đoạn, chỉ cầu một trận chiến.
Thành thử...
Đinh Bật thề, phải dùng một trận đánh để người đời biết đến ba chữ Bạch Viên tướng.
Thiết phủ đụng vào ngân côn.
Không một tiếng vang.
Thiết phủ vốn là vũ khí nặng nề, ngân côn dù nhẹ cũng là sắt thép, thế nhưng song phương va chạm, lại không phát ra lấy một âm thanh.
Chiến cuộc vì thế mà trở nên mười phần quỷ dị.
Con mắt của Đinh Bật mở lớn trừng trừng, bao nhiêu ý định về phong hầu bái tướng, danh chấn thiên hạ cơ hồ đều theo một chiêu này mà tan biến.
Chỉ thấy...
Ngân côn và thiết phủ vừa va chạm, lập tức đã dính lấy nhau tựa như bị hàn dính vào nhau vậy.
Đặng Tiến Đông cười nhạt, bắt đầu xoay chuyển ngân côn.
Đinh Bật chỉ cảm thấy một luồng chân khí đáng sợ từ thân phủ chuyền vào hổ khẩu, lan đến cả cánh tay. Hắn hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng hết thảy cũng đã chậm.
Bạch Mã Hầu động thủ.
Chỉ thấy y khống chế ngọn ngân bổng, bắt đầu xoay chuyển hết vòng này tới vòng khác. Bấy giờ ngọn bổng và lưỡi rìu còn dính vào nhau, Vân Hải Trấn Thiên Côn vừa động, Đinh Bật cũng buộc phải huy động lang đầu thiết phủ chuyển theo, bằng không chắc chắn sẽ bị Đặng Tiến Đông dùng một góc xảo trá xoắn đứt xương cốt cánh tay. Còn như buông tay bỏ vũ khí, vậy thì Đinh Bật dám chắc chưa cần rìu rơi xuống đất, Đặng Tiến Đông sẽ trở ngược ngọn bổng, táng cho mình một côn vỡ đầu nát óc.
Đấu pháp của hắn chú trọng sức mạnh, đại khai đại hợp, luận tốc độ tuyệt không thể bằng Bạch Mã Hầu.
Thế nhưng...
Đối với kẻ đánh lén em gái mình, nào có chuyện Đặng Tiến Đông nương tay?
Chỉ thấy y càng ra tay càng nhanh, Vân Hải Trấn Thiên Côn xoay tròn hết lần này đến lần khác, hết vòng lớn đến vòng nhỏ, tựa như là nước sông cuồn cuộn không ngừng. Nếu Lý Thanh Vân có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra côn pháp Bạch Mã Hầu đang sử dụng có mấy phần tương tự với Thái Cực quyền kiếm trong *Ỷ Thiên Đồ Long Ký*.
Bấy giờ...
Chính lúc Đinh Bật nguy hiểm trùng trùng, mắt thấy sắp sửa tàn phế đến nơi, thì từ nơi xa, Vũ Văn Hiên đạp mây cầm Long Cốt Tử Kim Thương đánh tới. Họ Vũ cầm đầu Du Long doanh cũng không phải là hữu danh vô thực, một thương này đâm ra chuẩn xác nhắm vào chỗ ngân côn và thiết phủ giao hội, lập tức đánh gãy cân bằng, khiến hai loại binh khí tách nhau ra.
Đinh Bật kém chút thì bị chiêu “xoay vòng” của Đặng Tiến Đông xoắn nát cả cánh tay, bấy giờ vừa từ chỗ chết mò về, chỉ kịp quăng cho Vũ Văn Hiên một ánh nhìn cảm kích.
Đặng Tiến Đông cười lạnh:
“Vũ tướng quân cũng muốn đến thỉnh giáo Đặng mỗ sao?”
“Hôm qua đã có hẹn, trận đánh hôm nay nói thế nào cũng phải có một phần của tại hạ. Hầu gia nói có phải không?”
Vũ Văn Hiên hoành thương, hoàn toàn không để ý đến lời buộc tội của Đặng Tiến Đông. Dù sao, chuyện hắn muốn lấy một đánh hai cùng Đinh Bật giáp công Bạch Mã Hầu cũng là sự thật, đến thằng nhóc lên ba nhìn vào cũng hiểu.
Mượn cớ chối quanh chỉ khiến kẻ khác thấy hắn chột dạ.
Đặng Tiến Đông cười khẩy:
“Kỳ thực cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Không bằng còn có ai muốn mượn tên tuổi bản hầu dương danh lập vạn đều gọi tới đây đi. Bản hầu mỗi ngày tiếp một người, hẳn là cũng đủ để ta giãn gân cốt.”
“Nói khoác không biết ngượng. Vũ tướng quân! Cùng lên!”
Đinh Bật quát to một tiếng, nâng rìu chém về phía Đặng Tiến Đông.
Vũ Văn Hiên và Bạch Mã hầu đều có chút buồn cười.
Nhìn tên Bạch Viên tướng này giả vờ là kẻ lỗ mãng, chụp cho Đặng Tiến Đông coi thường người ta để lấp liếm chuyện hai người Vũ Văn Hiên lấy nhiều địch ít mà đến khổ chủ cũng chẳng biết nói gì.
Nơi đây trừ Long Thiếu Dương và Đặng Thiền Ngọc còn có ma nào?