Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo

Chương 15

Mấy ngày trước Tần Mạch bảo Tần Lan mang mấy bản vẽ mẫu sang cho Lâm Vĩnh An, đúng lúc hai ngày trước hắn lại sang lấy tiếp thì thấy Tần Mạch đang dạy Tần Lan kết nút thắt. Nàng thấy hắn thích thú nên cũng dạy hắn, so với Tần Lan nút thắt do Lâm Vĩnh An thắt còn muốn tinh xảo hơn. Từ đó lúc rãnh Lâm Vĩnh An đều sang kết nút thắt chung với mấy huynh đệ Tần Lan.

Nàng lấy một xâu 130 văn tiền đem ra ngoài đặt trước mặt Lâm Vĩnh An ra hiệu cho hắn ý bảo là tiền bán nút thắt.

Lâm Vĩnh An liếc nàng một cái, không để tâm tiếp tục kết nút thắt.

Tần Mạch nhíu nhíu mày, hắn không nhìn nàng thì nàng cũng không ra hiệu cho hắn được vì vậy trức tiếp đem xâu tiền bỏ vào rổ đựng đồ thêu của Lâm Vĩnh An.

Lâm Vĩnh An dừng tay, ngẩn lên nhìn Tần Mạch, hờ hững lấy xâu tiền ném vào rổ đồ thêu của huynh đệ Tần Lan sau đó cúi đầu tiếp tục kết nút thắt.

Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ cuối cùng mặc kệ xâu tiền đó, nghĩ nghĩ lúc nào đó sẽ mang sang cho Lâm phu lang. Mặc dù là nàng dạy Lâm Vĩnh An kết nút thắt nhưng đó vẫn là công sức của hắn, nàng không muốn bị người khác nói ra nói vào, Vả lại hắn đem thời gian thêu tú để giúp nàng kết nút thắt, nàng dĩ nhiên không thể bạc đãi hắn.

“ Nút thắt bán rất được giá à tỷ tỷ ?” Tần Lan vừa mở 4 bao đựng dây thắt vừa nói. Lần trước tỷ tỷ hắn mua 2 bao hắn còn sợ thắt nhiều sẽ không có người mua, không ngờ lần này tỷ tỷ còn mua nhiều hơn trước.

Tần Mạch mỉm cười gật đầu : “ Liễu gia công tử muốn đặt rất nhiều nút thắt cho cửa hàng trấn trên. Chúng ta kết nhiều nút thắt phức tạp một chút, mấy nút đơn giản thì kết ít thôi.” Tuy Liễu Hàm Tịnh không nhắc nhở nhưng nàng vẫn biết hắn cần cái gì. Nàng lại tiếp : “ Phải rồi, khúc vải của đệ bán được giá tốt, lão bản còn đưa cho ta một ít vải vụn rất nhiều màu.”

Tần Lan lắc lắc đầu : “ Đệ không có muốn mua cái gì.” Sau đó nghĩ nghĩ hơi cúi đầu xuống nhưng vẫn không nói.

Tần Mạch cười : “ Đệ đừng có ngại, thích mua cái gì thì cứ nói với tỷ. Đây đều là công sức của đệ a.”

Tần Lan ngượng ngùng lại sợ tỷ tỷ nghĩ hắn đòi này đòi nọ, mấp máy môi một hồi mới nói : “ Mấy ngày trước đệ thấy Tiểu Diệp Nhi nhà kế bên có dùng một khối xà bông rất thơm. Đệ nghĩ muốn nó, cũng không cần khối thơm, chỉ cần khối bình thường là được.”

Nàng nhìn hắn, trong lòng thở dài, mấy tiểu bánh bao cực khổ quen dù có tiền cũng không dòi đòi này đòi nọ, nghĩ lại thời điểm ở hiện đại trẻ em thành phố ăn sung mặc sướng muốn cái gì đều đòi cho bằng được, Tần Mạch cảm thấy vẫn là mấy tiểu bánh bao nhà nàng tốt nhất. Tần Mạch nói : “ Đợi tỷ một chút.” Nàng đi vào phòng phòng lấy ra một tờ giấy và một cây bút, nói : “ Bây giờ các đệ muốn mua gì đều nói ra tỷ sẽ ghi lại. Các đệ không cần phải ngại, chúng ta đều là người một nhà, ý muốn của các đệ cũng là ý muốn của ta.”

Tần Ngọc nhìn nàng, do dự không nói.

Tần Mạch viết xong khối xà bông thơm lên giấy, quay sang Tần Ngọc, nghiêm giọng : “ Ta đã nói sẽ làm, các đệ nếu không nói tức là không xem ta là người nhà.”

Tần Ngọc ấp úng, ngại ngùng mở miệng : “ Đệ muốn mua một cái giỏ đựng hoa, dùng gùi thời điểm hái hoa cúc làm gối hoa cúc sẽ bị dập nát hết, rất khó coi. Còn có…đệ muốn chỉ thêu mịn một chút, như vậy thêu lên bản vẽ giá trị khẳng định cao hơn.”

Trong lòng Tần Mạch cảm khái, tuy nói là bọn hắn muốn mua nhưng hầu hết đều là nghĩ đến trong nhà, đến việc kiếm tiền, nàng lặng lẽ ghi lại : “ A Hoa, còn đệ, có muốn mua gì không ?”

Tần Hoa đang ăn kẹo đường, cười ngọt ngào : “ Đệ có kẹo đường rồi, cái gì cũng không muốn.”

Tần Mạch phì cười, xoa xoa đầu Tần Hoa : “ A Hoa thật dễ thỏa man.” Nói xong lại hỏi, “ Các đệ có thích ăn cái gì không ?”

Tần Lan và Tần Ngọc nhìn nhau, lắc lắc đầu. Cuối cùng vẫn là Tần Lan mở miệng : “ Thời điểm phụ thân còn sống hay làm bánh sơn tra, đệ nghĩ muốn ăn nhưng lại không biết cách làm.”

Tần Ngọc và Tần Hoa cũng gật đầu, ánh mắt có phần trông mong.

Bánh sơn tra ? Tần Mạch khẽ cười : “ Mùa này hoa sơn trà sau núi vừa vặn nở, ngày mai tỷ đi hái về làm bánh sơn tra cho các đệ.”

Ba cái bánh bao vui vẻ nở nụ cười.

Tần Mạch nhìn xung quanh nhà lại ghi thêm một ít đồ gia dụng, mấy món đồ trong nhà đều đã cũ kĩ. Bất giác nàng quay sang Lâm Vĩnh An, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn chữ viết trên tờ giấy, nàng suy tư, ra hiệu : “ Ngươi biết chữ ?”

Lần đầu tiên Lâm Vĩnh An đáp lại hành động của nàng, hắn lắc đầu rồi gật đầu : “ Một chút.” Sau đó khát vọng nhìn nàng nhưng cái gì cũng không nói.

Tần Mạch khua tay : “ Ngươi có phải muốn học chữ ?” Hắn là một người vừa câm vừa điếc, học chữ có lẽ sẽ dễ dàng giao tiếp hơn. Bất quá cho dù Lâm phu lang có thương yêu hắn hơn nữa cũng không có khả năng đưa hắn đi học đường vì vậy nàng mới nghĩ đến hắn khát vọng muốn học chữ.

Lâm Vĩnh An cúi đầu mãi một lúc sau mới gật đầu, tỏ vẻ hắn muốn học chữ.

“ Ta có thể dạy ngươi.” Tần Mạch ra hiệu. Lâm bá mẫu và Lâm phu lang đối xử với nàng rất tốt nếu không thể giúp bọn họ thì ra sức một chút, giúp nhi tửu của bọn họ cũng không thành vẫn đề.

Lâm Vĩnh An thoáng kinh ngạc, lúc hắn nói với phụ thân hăn muốn học chữ phụ thân còn nói là nam nhân ở nông thôn, biết chữ còn không bằng học tập may vá nhiều một chút, vì vậy sau này hắn thấy Tần phu lang ( tức phụ thân Tần Mạch ) dạy chữ cho Tần Mạch hắn cũng không đề cập đến muốn học.

“ Ngươi nói thật ?” Lâm Vĩnh An khó tin.

Tần Mạch mỉm cười gật đầu lại ra hiệu ý bảo phải hỏi qua ý kiến của mẫu thân và phụ thân hắn.

Lâm Vĩnh An hiếm hoi nở nụ cười, liên tục khua tay : “ Được.”

Nhìn nụ cười của hắn, nàng hơi giật mình. Nàng gặp Lâm Vĩnh An mấy lần đều chưa bao giờ thấy hắn cười không nghĩ nụ cười hắn lại đẹp như vậy, nhìn một lúc nàng liền nghĩ có thể khiến hắn cười nhiều một chút thật tốt.

Đến trưa, Tần Mạch giữ Lâm Vĩnh An lại ăn cơm, nói Tần Ngọc sang báo với thê phu Lâm thị một tiếng.

“ Tỷ tỷ, hôm nay để đệ nấu cơm đi.” Tần Lan nhìn Lâm Vĩnh An, nói. Bình thường không có người ngoài tỷ tỷ kiên quyết nấu cơm hắn đều không thể tranh nhưng hôm nay có Vĩnh An ca ca, hắn thực không thể ngồi không để tỷ tỷ vào bếp.

Tần Mạch hiển nhiên hiểu ý Tần Lan, xoa đầu hắn : “ Tỷ muốn làm sườn xào chua ngọt, món này đệ còn không biết lam. Ngoan, ở đây bồi Vĩnh An ca ca thắt nút, tỷ nấu một chút là xong.” Không đợi Tần Lan từ chối nàng đã đi vào bếp.

Lâm Vĩnh An không nghe thấy Tần Mạch nói nhưng hắn biết đọc khẩu hình, khóe môi hơi nhếch lên trong nháy mắt lại cúi xuống tiếp tục kết nút thắt.
Bình Luận (0)
Comment