Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 12

Ta khát nước nên đành dậy uống trà. Bỗng nhiên phát hiện chén trà thô ráp vô cùng, nhìn kỹ một chút, mới nhớ ra là Thẩm Diệu tặng ta. Nàng ta nói đây là đồ gốm Nhữ Dao. Ta không nỡ nói cho nàng ta biết là nàng ta bị lừa, nên đã nhận lấy.

"Người đâu!"

Ta đập nát cái chén! Tiểu đồng vội vàng vào dọn dẹp mảnh vỡ, rồi len lén ngẩng đầu nhìn ta. Ánh mắt kia như đang hỏi, mấy cái chén còn lại, gia lúc nào thì đập bỏ. Ta quả thực muốn bị ánh mắt lén lút của hắn chọc cười. Những năm nay ta chưa từng thú thê, mọi việc trong "Tỉnh Sơn viên" đều do Thẩm Diệu làm chủ. Nhìn đám hạ nhân mà nàng ta dạy dỗ xem, đứa nào đứa nấy đều ngốc nghếch.

"Cút!"

Ta mắng một câu.

Trong phòng ngủ, nhất thời yên tĩnh trở lại. Ta nhìn chằm chằm cái chén một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm:

"Thẩm Diệu, ngươi thật sự là mù mắt rồi. Lục Nhị phóng đãng phong lưu, tuy rằng biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng sao có thể bằng ta đối với ngươi tận tâm? Ngươi những năm nay ở phủ, tuy là nha hoàn, nhưng ăn mặc tiêu dùng cái gì cũng tinh tế đắt tiền, ta khi nào bạc đãi ngươi?"

Lục Nhị, rốt cuộc có gì tốt? Hắn ta chỉ giỏi hạ mình lấy lòng nữ nhân bằng những lời lẽ ong bướm. Ta muốn ngươi sinh con trai trưởng cho ta, chẳng phải là thiết thực hơn sao? Lục Nhị tuy có chút dung mạo, nhưng sớm đã bị tửu sắc làm hao mòn thân thể, hắn làm sao có thể so sánh với ta!

Có một ngọn lửa, đang thiêu đốt trong lồng n.g.ự.c ta. Có một ngụm khí, nghẹn lại trong cổ họng ta.

Bên ngoài tiếng ve kêu râm ran, khiến ta tâm phiền ý loạn. Đám hạ nhân này làm việc càng ngày càng lười biếng, vậy mà không biết sớm sớm đi bắt ve sầu. Ta gầm lên: "Người đâu!"

Lại là tên tiểu tử láu cá kia bước vào, khom người hỏi: "Tam gia có gì phân phó ạ?"

Ta cố nén giận, hỏi: "Vì sao trước khi trời tối, ngươi không bắt hết lũ ve sầu đi!"

Tiểu đồng cúi gằm mặt đáp: "Trước kia, Diệu tỷ tỷ từng nói, khu vườn này nếu không có chút tiếng động thì sẽ buồn lắm. Lúc đó, ngài cũng đã đồng ý, nên những năm nay, cứ mỗi độ hè về, Tỉnh Sơn viên chúng ta đều không bắt ve."

Nghe nó nói vậy, ta chợt nhớ ra.

Mùa hè năm kia, vì chuyện triều chính mà tâm trạng ta buồn bực, đêm đến trằn trọc không sao ngủ được, nửa đêm bèn gọi Thẩm Diệu dậy. Nàng bị ta ép phải trèo lên cây bắt ve.

"Tam gia! Tam gia! Ngài phải đỡ lấy thiếp đấy nhé!"

Nàng ngồi trên cành cây, sợ hãi không ngừng gọi ta. Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng. Thẩm Diệu, ánh mắt, lời nói, đến cả trong lòng đều chỉ có ta, cảm giác ấy thật thú vị.

Nàng mới bắt được một con ve, đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ném mạnh cây gậy xuống đất.

"Nếu không có chút tiếng động nào, âm u lạnh lẽo thế này, thì có gì hay ho chứ? Tam gia không ngủ được, lại đổ lỗi cho lũ ve sầu." Thẩm Diệu cúi đầu nhìn ta, giận dỗi nói, "Người rảnh rỗi sinh nông nổi, chi bằng nhảy xuống Kính Hồ bơi vài vòng, đảm bảo sẽ ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao."

Con bé quỷ ranh này, cố tình làm ta mất mặt. Ta liền dẫn nàng đến Kính Hồ, hù dọa: "Nửa đêm canh ba, bảo ta xuống hồ bơi lội, chẳng lẽ nàng không sợ ta bị quỷ nước bắt đi sao?"
Bình Luận (0)
Comment