Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 7

Tam gia yêu thương hôn ta: "Nghe chuyện gia sắp thành thân, nàng không vui sao? Bình thường quấn lấy gia đòi hỏi không ngừng, hôm nay lại cố tình để gia kết thúc vội vàng, là đang phạt ta đấy à?"

Ta không có tâm trạng nào mà đùa giỡn với hắn, vùi mặt vào vai hắn để che giấu đi biểu cảm của mình.

Từ đó về sau, ta liền tỏ ra sợ hãi bị Tam gia ruồng bỏ, cố ý bày ra dáng vẻ thấp hèn. Tam gia ghét nhất là bị người khác lợi dụng, ta liền cố tình đòi hỏi tiền tài. Quả nhiên hắn nổi giận, thuốc tránh thai lại được tiếp tục sử dụng. Trong mắt Tam gia, không cho ta mang thai là hình phạt lớn nhất dành cho ta.

Nhưng ta hiểu rõ, hắn tham luyến thân thể này.

Tam gia trong mắt người ngoài là một người cao quý, tao nhã. Các nữ quyến khác từng e thẹn nói riêng với nhau: "Lục Tam gia là nhân vật như thế, ngay cả việc mộng tưởng đến hắn cũng là một sự mạo phạm."

Hắn, Lục Tam gia, là một vị quân tử chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn. Vì vậy hắn không thể để người khác biết được bộ dạng phóng túng của hắn trên giường. Hắn a, không nỡ rời xa ta đâu. Không bao lâu nữa, hắn sẽ lại đề cập đến chuyện sinh con. Ta không thể ngồi yên chờ chết.

Sau khi rửa mặt xong, ta viết một mảnh giấy nhỏ kẹp vào trong quyển sách.

"Ngày mai ngươi giúp ta đem sách này trả lại." Ta sai Lý bà bà đi làm việc vặt.

Ta thường xuyên ra ngoài mượn sách, Lý bà bà cũng chẳng lấy làm lạ. Bà ấy lẩm bẩm: "Chưởng quầy này thật lạ kì, sách quý như vậy, chỉ cho mượn chứ không bán."

Ta dỗ dành bà ấy: "Toàn là sách dâm ô, chưởng quầy sợ bán ra ngoài rước họa vào thân, ngươi cứ chịu khó đi thêm vài chuyến là được. Ta xem nhiều sách này một chút, mới có thể khiến Tam gia tìm đến ta nhiều hơn, sau này mới không bị chàng ấy chán ghét."

Lý bà bà thở dài, rồi đi ra ngoài giúp ta trả sách.

Kỳ thực ta mượn sách là giả, ở hiệu sách đó, ta đã sớm liên lạc với Nhị gia. Nhị gia nhận được thư này của ta, chắc chắn sẽ ra sức giúp ta mưu tính. Hắn chỉ mong sao giúp ta chạy trốn.

Một là, có thể làm Tam gia mất mặt, hai là, có thể thỏa mãn được dục vọng với ta.

Tam gia là người cố chấp tự phụ. Chỉ cho phép mình xem thường ta, chứ tuyệt đối không cho phép ta rời khỏi hắn. Ta chỉ còn cách tự mình nghĩ cách chạy trốn. Ta thật sự diễn không nổi với tên khốn kiếp này nữa rồi.

Nào là si tình, ân ái, không thể sống thiếu hắn. Những lời lẽ giả dối ấy khiến ta buồn nôn, chỉ cần nhìn thấy hắn là ta đã thấy ghê tởm. Ta có thể bán thân để kiếm sống, nhưng không thể bán cả tử cung của mình. Dù có hèn mọn đến đâu, cũng có giới hạn chịu đựng của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment