Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 42

Trải qua phiên lăn qua lăn lại hôm qua, ta, Nhất Thăng, và Tiểu D ba người thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, sờ sờ bụng dẹt dẹt đoi đói, nhìn chằm chằm hai người trước mắt cười đến vui vẻ.

“Hai con thú vạn năm động dục, không biết ta là lần đầu tiên a, muốn nhiều như vậy, hừ hừ.” Ta bất bình nói nhỏ lên, tuy rằng ta cũng hưởng thụ đầy đủ loại phiêu phiêu dục tiên này rồi. Nhưng mà, ta hiện tại thật là khó chịu nga. Cái trò chơi này làm thật như vậy làm gì? Cư nhiên sau khi làm qua thì nơi ấy đau đớn đều chân thực như vậy, phiền muộn, phiền muộn, thật sự là phiền muộn. Tuy rằng ta dùng Trì Dũ Thuật trị liệu qua, nhưng mà cảm giác đau đớn cũng chỉ là yếu bớt thôi, có khả năng tối thiểu để bước đi bình thường, nhưng vẫn là đau a ~~~~~~~~~.

“Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt, đừng giận đừng giận, chọc tức thân thể, chúng ta cũng sẽ đau lòng.” Nhất Thăng ôn nhu dỗ dành ta đang thở phì phì.

“Đúng vậy, đúng vậy, dù sao lần đầu cùng với Ánh Nguyệt ngươi làm nha, chúng ta quá kích động rồi, có chút khống chế không được, cho nên… . Đừng giận chúng ta mà, lần sau chú ý nha.” Tiểu D dùng bộ dáng đáng thương hề hề nhìn ta, khiến cho ta thật sự là không đành lòng trách cứ bọn họ.

“Còn ở đây làm gì đây, đi ăn cơm thôi, chết đói ta rồi.” Ta thoáng chốc thì từ trên giường nhảy dựng lên. Xì ~~~~~, động tác quá lớn rồi, đau quá ~~~. “Đi ~~~~, đi.” Chịu đựng nỗi đau đớn kia, ta đi ra phía ngoài, ăn cơm đế vương, ai dám ngăn ta ───── chết.

“U ~~~~, nhóm ba người thất tung xuất hiện rồi.” Đào Đào một câu kéo dài ra nói, khiến ta lập tức nhớ tới sự tình ngày hôm qua, mặt đỏ rực ngồi xuống.

Nhất Thăng thì mỉm cười liếc mắt nhìn Đào Đào, ý vị cực kỳ cảnh cáo trong đó, dọa Đào Đào cả người run lên. Mà Tiểu D thì rõ ràng trừng Đào Đào một cái, khiến cho Đào Đào khóc không ra nước mắt, sớm biết thế thì không chế nhạo bọn họ rồi. Bọn họ ba người đều là ác ma, giờ thì ta rất khẳng định, nhất là Nhất Thăng, a ~~~~~~~. Con sói kia đội lốt cừu, hừ hừ, hắn Đào Đào không thể trêu vào có lẽ nên trốn thôi, hảo hán không ăn mệt trước mắt.

“Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt các ngươi rốt cục xuất hiện nha. Vô Danh đại ca thiếu chút thì vọt tới gian phòng coi ngươi làm thế nào rồi đó, đã trễ thế rồi mới đi ra.” Tiểu Khả cũng không sợ chết tiến gần lại, chớp hai mắt nhìn ta đầy mặt đỏ bừng.

“Ai nha, không có gì, đã lâu không ngủ rồi, ngủ nhiều chút thôi, ăn nào.” Nhìn thấy tiểu nhị bưng đồ ăn tới, ta thở dài một hơi, nhanh chóng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói thêm gì đi nữa, ta không mặt sung huyết, tông cửa xông ra ngoài thì mới là lạ.

Mà đại ca thì bất mãn trừng Nhất Thăng và Tiểu D một cái, buồn rầu nhìn ta một chút, không tiếng động thở dài một chút, cũng gia nhập vào trong đại đội cướp thức ăn.

Ta len lén nhìn đại ca, nhìn vẻ mặt của hắn, cũng thở dài theo đó, không phải ta không hiểu hắn, vẫn là đang đợi chờ thôi. Mãn, thần kiếm của ta.

Một phen điên cuồng cướp thức ăn, mỗi người ăn uống no đủ, bắt đầu thương thảo hành động kế tiếp. Gần nhất không hề nghi ngờ, chúng ta chia làm mấy phe ý kiến. Ta, Nhất Thăng và Tiểu D đi Nam Sơn chỗ ấy thu thập dược thảo, còn lại mọi người thì đi làm nhiệm vụ chuyển vòng 2.

Nguyên bản ta nghĩ kêu Nhất Thăng và Tiểu D đi giúp bọn hắn làm nhiệm vụ chuyển vòng 2, đâu nghĩ tới hai người này tựa như da trâu vậy, nói cái gì cũng không muốn cùng ta xa nhau, một cơ hội tốt như vậy, bọn họ không muốn buông tha. Nhìn ánh mắt sáng tỏ của cả đám, ta thực dằn lại không ném ra một quả hỏa cầu thuật cho hai người kia.

Cho nên, hiện tại xuất hiện ở trên đường đi hướng Nam Sơn có thân ảnh ba người ba sủng vật. Bởi vì nơi này quái đẳng cấp hơi cao, không thích hợp chúng người chơi còn chưa có chuyển vòng 3, một vài người thể nghiệm qua vui vẻ tử vong xong, ở đây tạm thời còn không có người nào tới.

Lúc đi đường chúng ta thanh lý không ít tiểu quái xong, cuối cùng cũng là bắt đầu leo lên Nam Sơn tòa núi lớn cao vót trong mây này. Thế nhưng vận may tựa hồ đã dùng cạn, chúng ta mới đi non nửa sơn đạo, trước mắt đã xuất hiện một đám lang.

Tật Phong Chi Lang(sói) cấp 36, Băng Lang cấp 38. Ta đánh một giám định thuật qua sau khi xong thì thu được tư liệu của quái, nhìn hai chữ Băng Lang, ta không khỏi bật cười, tân lang ôi chao.

Tuy rằng những quái này đẳng cấp không cao, nhưng mà một đám thì lại là chuyện khác rồi. Thấy chúng nó nhìn chằm chằm chúng ta như là hổ đói, rõ ràng là đem chúng ta làm địch nhân rồi, cũng đúng, dọc theo đường đi này, chúng ta giết không ít quái, biết đâu lại là bà con xa thân thích của chúng nó cũng nói không chừng, hiện giờ chúng nó tới báo thù rồi đi!

Trước đó bỏ thêm các loại trạng thái cho chúng ta xong, “Động thủ.” Ta ra lệnh một tiếng, ma pháp trong tay liền hướng phía bầy sói ấy qua thăm hỏi. Nhất Thăng và Tiểu D hai người có chiến sĩ nghề nghiệp cao không phải nghi ngờ, vọt tới trước mặt ta, thay ta ngăn cản bầy sói ấy. Ta nghĩ, dù cho bọn họ không có nghề nghiệp chiến sĩ này, cũng sẽ thay ta chống đỡ đi!

Hỏa Vũ, Tiểu Bạch, Thanh Quỳnh ba sủng vật đều biến lớn lên, dùng kỹ năng bản thân cho là ngạo, công kích tới bầy sói ấy.

Ta một hồi hỏa cầu thuật, một hồi trì dũ thuật bổ thêm máu cho hai người bọn họ. Tuy rằng bọn họ vẫn tự có khả năng chống lại bầy sói, khả dù sao chí ít những năm mươi con sói này cũng không phải bọn họ có thể ngăn được, rất nhanh bầy sói đã đột phá phòng ngự của bọn họ, hướng ta vọt qua. Xem ra bọn chúng đã phát hiện ta đây không phải công kích tới chúng nó, chính là người giúp địch nhân của chúng bổ máu, là trở ngại lớn nhất.

Ta há lại để bọn chúng có thể thương tới ta, mỉm cười. “Vũ Dực hiển hiện.” Cánh chim năm màu đã lâu của ta lại lần thứ hai hiện thế, cánh chim 3 đối với năm màu ở dưới sự chiếu rọi của ánh dương quang lóe ra hào quang rung động lòng người. Khiến cho Nhất Thăng và Tiểu D tranh thủ thời gian kiểm tra tình huống của ta đều khá giật mình nhìn ta bay ở giữa không trung. Thiên sứ a ~~~~, bọn họ yên lặng nghĩ. Hỏa Vũ lúc bay đến bên cạnh ta, tự hào nhìn mấy người và sủng vật đó ngốc nghếch đứng sững ra, không hổ là chủ nhân của ta a.

“Uh ~~.” Bởi vì thất thần, Nhất Thăng và Tiểu D hai người bọn họ đương nhiên cũng liền bị thương, máu tươi theo cánh tay của bọn họ chảy xuống, ma pháp công kích của Băng Lang thật đúng là không được khinh thường a!

“Đáng ghét, cư nhiên dám công kích bọn họ, hừ hừ, xem sự lợi hại của ta.” Ta thấy bọn họ bị thương nghiêm trọng như vậy, bổ sung máu thiếu chút nữa thì rỗng không của bọn họ. Dưới sự tức giận, ma pháp trong tay bắt đầu một phen cuồng oanh loạn tạc, thường thường tránh khỏi công kích băng hệ của Băng Lang. Bọn họ chính là người của ta, các ngươi cư nhiên dám đả thương bọn họ nặng như vậy. Bầy sói vô tội mà lại đáng thương dưới phẫn nộ của ta, dưới nét cười ngọt ngào của Nhất Thăng và Tiểu D, dưới tình huống Hỏa Vũ, Tiểu Bạch, Thanh Quỳnh ba sủng vật vô giúp vui toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ.

Thấy tất cả mọi người không có việc gì rồi, ta thở dài một hơi, chậm rãi rơi xuống.

“Ánh Nguyệt ~~~~~~~, ngươi cư nhiên quan tâm chúng ta như vậy, ta thật cảm động đó.” Tiểu D hô một tiếng, xông qua phía ta, một tay đem ta ôm vào trong lòng.

… … … . Nhất Thăng thì không nói gì cười tủm tỉm nhìn ta. Trong mắt để lộ ra thông tin, rõ ràng nói cho ta biết là lời giống như của Tiểu D.

Ta cười nhìn bọn họ, “May là các ngươi không sao rồi, không phải.” Ta dừng lại một chút, lúc này mới nhớ tới đây là trò chơi, dù có tử vong cũng có thể sống lại, quan tâm sẽ bị loạn mất! “Không phải ta không nhắc nhở các ngươi thì không được, nhiều quái công kích như vậy, các ngươi vậy mà lại thất thần.”

“Ha hả, cũng bởi vì Ánh Nguyệt ngươi hình dạng mở cánh thật đẹp mà.” Nhất Thăng một bộ dáng cũng không thể trách chúng ta, Tiểu D thì liên tục gật đầu, đồng ý với quan điểm của Nhất Thăng. Ta mặt đỏ lên, vội thu cánh lên, dù sao có cánh đi sơn đạo cũng không có tiện.

“Thật đáng tiếc, thu lên rồi.” Tiểu D tiếc nuối lắc đầu.

“Được rồi mà, đi thôi đi thôi, đi tìm dược.” Ta kéo Nhất Thăng và Tiểu D tiếp tục chạy đi, không nhìn phía Hỏa Vũ cười dị thường cùng với thanh âm kiêu ngạo.

Ơ? Vừa rồi ta nghe được thanh âm gửi thư, hiếu kỳ mở ra, chỉ thấy các bạn cùng đội của ta hiện bắt đầu dán đội bình lên. Ta nhìn nhiệm vụ chuyển vòng 2 pháp sư của Tiểu Khả và Tâm Duyến, một trận im lặng.

Chobits Tiểu Khả: thật không may a, nhiệm vụ chuyển vòng 2 của ta cư nhiên phải đi sa mạc tử vong tìm cái gì kêu NPC của Mạc Trát muốn một cái túi gấm độ kiếp. Điều này sao có thể chứ, trước không nói đến là có thể lấy được cái túi gấm kia, chỉ là đi sa mạc tử vong thì cũng không khả thi rồi. Sa mạc tử vong đó nha, ta vừa rồi đặc biệt logout nhìn vào diễn đàn, có người nói nơi ấy tất cả đều là quái trên cấp 170, cái gì kêu Mạc Trát kia, còn là ngẫu nhiên lui tới, điều này sao có thể hoàn thành được chứ! Ta xong đời rồi.

Tâm Duyến Phong Ẩm: còn ta là đi Băng Nguyên đảo đánh Băng Tuyết nữ vương lấy bông tuyết. Tiểu quái nơi ấy cấp 180, Băng Tuyết nữ vương cấp 190.

Khi đội bình một trận trầm mặc, ta đầu đầy hắc tuyến hỏi tình huống của mấy người khác, cũng may nghề nghiệp của mấy người khác thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chuyển vòng 2, đã chuyển xong rồi.

Vô Danh Thiên Hạ: lúc ta đang chuyển chức thì cũng nghe nói qua, không biết vì sao, nhiệm vụ chuyển vòng 2 của pháp sư căn bản là không thể hoàn thành, tất cả đều là nhất định tử vong một ngàn lần, cũng vô pháp hoàn thành nhiệm vụ.

Ái Sát Đào Đào: A, Tiểu Khả đáng thương, Tâm Duyến đáng thương của ta, các ngươi mệnh thật u ám a!

Hủy Diệt Nguyên Tố: may mắn ta là Vong Linh pháp sư, không có chuyển chức pháp sư, nhiệm vụ chuyển vòng 2 thật biến thái a.

Dương Dương Ái Cật Thảo: hỏi qua trí não chưa? Có thể là ma đạo sư xảy ra vấn đề gì hay không?

Chobits Tiểu Khả: hỏi qua rồi, trí não nói, ma đạo sư là bởi vì tâm tính phiền muộn mới ra nan đề cho chúng ta, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ đến lúc tâm tình hắn tốt hơn, nói không chừng có thể kêu một nhiệm vụ đơn giản.

Dissolute: … … , quá căng rồi.

Nhất Thăng Nhãn Lệ: không nói gì … …

Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt: các ngươi hai người đừng vội, ta và ma đạo sư quan hệ coi như không tồi, chờ một chút ta giúp các ngươi hỏi một chút, cũng không phải không thể gọi một nhiệm vụ đơn giản cho các ngươi.

Tâm Duyến Phong Ẩm: phiền ngươi rồi.

Chobits Tiểu Khả: Ánh Nguyệt, hạnh phúc của ta phải dựa vào ngươi rồi ~~~~~.

Ái Sát Đào Đào: Tiểu Khả ~~~~~, hạnh phúc của ngươi là ta a ~~~~~~~~~~.

Chobits Tiểu Khả: ai kêu ngươi không giúp được gì.

Ái Sát Đào Đào: 55555555, Tiểu Khả không thể vứt bỏ ta ~~~~~~~.

Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt: (nghiến răng nghiến lợi) yên tâm, hắn dù không đáp ứng, ta cũng sẽ khiến hắn đáp ứng.

Chobits Tiểu Khả: (hai mắt nước lưng tròng) ta xin ngươi ~~~~~~~.

Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt: các ngươi đợi lát nữa, ta hái xong thảo dược rồi đi giúp các ngươi.

Tâm Duyến Phong Ẩm: Ừ.

Chobits Tiểu Khả: Ta ngoan ngoãn đi chờ.

Sau khi tắt đi đội bình, ta cũng không nói cái gì, kéo Nhất Thăng và Tiểu D điên cuồng tìm kiếm thảo dược ẩn giấu ở trên ngọn núi này. Khiến cho các quái trên núi này nhìn thấy chúng ta đều tránh đi rất xa, kiến thức được sự lợi hại của ta, chúng nó cũng không dám đơn giản động thủ, vẫn là trước trốn đi!

Nói chung, trải qua nỗ lực 3 tiếng đồng hồ, ta đem thảo dược toàn bộ cần thiết thu thập xong, thở dài một hơi, hướng về phía Nhất Thăng và Tiểu D mỉm cười, “Khổ cực các ngươi cùng ta rồi.”

“Không khổ.”

“Chỉ cần cùng Ánh Nguyệt một chỗ, ta thì vĩnh viễn cũng không cảm thấy khổ cực.”

Nhất Thăng và Tiểu D nói khiến ta cười thêm tươi, đúng vậy, chỉ cần cùng một chỗ thì là mệt nữa cũng không thấy khổ, trái lại có loại cảm giác ngọt ngào ấy chứ!

“Được rồi, nên về thành rồi, bọn họ sẽ nóng ruột chờ đó!” Ta dí dỏm thè lưỡi, đạt được hưởng ứng của bọn họ. Bóp nát quyển trục hồi trình trên tay, ta, Nhất Thăng và Tiểu D ba người biến thành bạch quang, rời khỏi Nam Sơn về Thiên Long thành, gặp được đại ca bọn họ ở Trăn Tương Lâu.

Lúc này các quái trên Nam Sơn, nhìn thấy chúng ta rời đi, nếu như có khả năng nói, không ôm đầu khóc rống lên mới lạ. Cho dù không có khả năng, cũng có thể chứng kiến chúng nó hai mắt rưng rưng, nghe được tiếng hoan hô trong tận đáy lòng chúng nó: ba ác ma kia rốt cục đi rồi, ông trời ơi, ngươi rốt cục thấy được thống khổ của chúng ta rồi sao.
Bình Luận (0)
Comment