Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 61

“A ~~~~~~, rốt cục trước khi Vĩnh Sinh đổi mới xong chạy tới rồi.”

Ta nguyên bản còn một bộ vẻ mặt thảnh thơi, nhất thời bị cái thanh âm thình lình vang lên khiến cho hoảng sợ. Cửa lớn vô tội bị hung hăng đạp một cái, người tới hai tay kéo ba cái rương du lịch, phía sau còn đeo một cái ba lô. Hắn một bộ thở hổn hà hổn hển, nhìn chằm chằm đồng hồ dạ quang trong tay, hoan hô đi ra.

Trời ơi, người sao hỏa tới đánh địa cầu rồi, người này, người này sao lớn lên nhìn quen mắt như vậy a????

“A! Té ra đã có người tới a! Xin chào, ta là tân sinh khóa này, ta là Tào Lỗi.”

=. =!!!! Rốt cục thấy ta rồi à!

“Ta là Nghiệp Thiên Huy.”

“Ờ, ờ, ờ. Kia kia kia, cậu có chơi Vĩnh Sinh sao?”

“Nổi tiếng như vậy, ta sao có khả năng không chơi?” Ta có chút rắm thối nói, vừa nghĩ tới cậu ta nếu như biết ta là Ánh Nguyệt, không biết vẻ mặt thế nào ha, thật chờ mong a ~~~~~~~~.

“Thực sự? Được quá đi ~~~~~, ta ở trung ương đại lục chơi, là Vong Linh pháp sư cấp 143, tên là Hủy Diệt Nguyên Tố, còn cậu? Cậu thì sao?” Tào Lỗi nháy một đôi mắt to trong veo như nước hiếu kỳ hỏi.

“Ta a ~~~, ta cũng chơi ở trung ương đại lúc đấy!” Ta cố ý ngừng lại, nhìn dáng dấp sốt ruột của Tào Lỗi, mỉm cười, cảm thấy đã kéo lên lòng ham thích của cậu ta, lại tiếp tục nói ra. “Ta là người chơi cấp 168… .”

“Chờ đã, chờ đã, chờ đã. Cậu cấp 168? Gạt người, đừng cho là ta không biết người cấp 168 là ai, nhưng ta không nói cho cậu đâu, cho nên cậu cứ thành thành thật thật mà nói.”

“Ha ha ha ha, Hủy Diệt cậu thật dễ dễ chọc nga, ta chính là Ánh Nguyệt mà! Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt.” Ta ôm bụng cười ha hả, quả nhiên a, Hủy Diệt, cũng chính là Tào Lỗi, thực sự là một người vui vẻ a!

“Cậu là Ánh Nguyệt? Gạt người ~~~. Ánh Nguyệt lớn lên khá đẹp, mới không phải cái dạng như nhà cậu đâu.” Tào Lỗi quẹt miệng, phản bác lại.

“Lẽ nào cậu không biết một loại tài nghệ trong truyền thuyết là dịch dung? Ta đây là hình dạng sau khi dịch dung!” Thật vất vả dừng lại tiếng cười, ta gian nan nói ra, nhưng lại vừa nghĩ tới biểu tình của Tào Lỗi, ta lại nhìn không được mà cười to lên.

“Thực sự, thực sự? Dịch dung a! Hảo hảo a ~~~~~. Oa oa oa, Ánh Nguyệt cậu đem hình dạng nguyên bản cho ta xem được không a! Ta hảo muốn nhìn oa ~ ~~~~~. Cho ta nhìn đi, cho ta nhìn đi ~~~~~~~.” Tào Lỗi giả một bộ lang đói vò dê, nhào tới trên người ta.

“Được rồi, được rồi, ta cho cậu xem là được, nhưng phải nhớ bảo mật nga.” Ta bị biểu hiện “nhiệt tình” của Tào Lỗi dọa, hơi sợ gật đầu đồng ý.

“yeah ~~~~~~~!!!!!!! Mau mau mau, mau cho ta xem ~~~~.”

Ta lắc đầu, đem đồ tốt đã sớm chuẩn bị ra, làm một hồi xong, khuôn mặt tuyệt mỹ ban đầu đã lộ ra trước gương.

“Thế nào? Dễ ~~~~ nhìn ~~~~ không?” Ta lại bị biểu hiện của Tào Lỗi dọa, cậu ta vẻ mặt ngốc ngơ nhìn ta, dòng máu đỏ tươi giữa mũi chảy ra, còn có một ít dịch thể trông như nước bọt hư hư thực thực rơi rớt xuống đất. Hảo nửa ngày, cậu ta mới hồi phục tinh thần lại. “Đẹp, đẹp, đẹp quá a! Trách không được Thiên Huy cậu phải dịch dung, lúc này mới có chút hình dạng giống Ánh Nguyệt trong trò chơi chứ. Hắc hắc hắc, ta nguyên bản còn tưởng rằng cậu là chuyển dung mạo tăng lên chứ, vậy ra là giảm xuống a, cũng may là giảm xuống, không thì có mờ tạo thành náo động ấy, tuy rằng đã có chút rối loạn.” Tào Lỗi vẻ mặt cũng may cậu có dự kiến hình dạng trước.

“Ha ha ha, đúng a, cũng không coi ta là ai? Nhưng mà, thật tốt quá, chúng ta là bạn cùng ký túc xá ~ ôi chao, như vậy thì thứ nhất có thể cùng chơi trò chơi rồi!” Ta cười tủm tỉm nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, ta nguyên bản chính là ta nghĩ như thế, mới có thể hỏi cậu coi có chơi Vĩnh Sinh không, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, cậu vậy mà chính là Ánh Nguyệt! Có duyên, thật sự là có duyên nga.” Thật tốt quá đi, gần đây xem cậu ta quan sát tình ái của Ánh Nguyệt, hắc hắc hắc, cậu ta không hổ là đồng nghiệp nam may mắn a!

“Chào mọi người ~~~~~~.” Lúc này, bạn thứ ba của ký túc xá chúng ta, cũng chính là người cuối cùng đã xuất hiện rồi.

“A ~~~~, ta còn chưa dịch dung ~~~~~.” Ta kêu thảm ra, lập tức ngay cả thời gian nhìn đối phương cũng không có, nhanh chóng cúi đầu.

“Ơ? Cậu thật giống Nhất Thăng nga.” Hủy Diệt sau khi vô thức ngăn trở ta, mới có khoảng không nhìn về phía người tới.

“Ha hả, không phải hình như, ta chính là Nhất Thăng Nhãn Lệ. Huy Huy, đừng cúi đầu nữa, ta nhìn thấy cậu rồi.” Nhất Thăng Nhãn Lệ cũng chính là Cảnh Ngộ, vẻ mặt nhu tình nhìn về phía ta, chậm rãi tiêu sái đi tới, thoáng cái đem ta ôm trong lòng.

Hử? Nhất Thăng? Ta kinh ngạc ngước mặt lên, “Ha ha ha, thì ra là cậu a, Cảnh Ngộ chúng ta lại một lần nữa học cùng trường rồi!”

“Đúng vậy, không nghĩ tới Huy Huy vậy mà cũng thi tới nơi này, chúng ta thật đúng là có duyên a!”

“Dĩ nhiên.”

“Khụ khụ, ta biết lúc này quấy rầy hai người thì không tốt lắm, cái kia, đã tới giờ rồi, có phải cần chơi trò chơi rồi không?” Tào Lỗi vẻ mặt hơi sợ nói, hình như ta và Nhất Thăng là mãnh thú hung ác nào đó.

“Được, được. Vậy chúng ta tiến vào trò chơi đi!” Ta vừa đứng dậy đi lấy hộ kính trò chơi, đã bị Cảnh Ngộ kéo lại ôm vào trong ngực.

“Hử?”

“Cậu vẫn cùng hắn, hắn, hắn cùng một chỗ?”

“Hử? Cậu nói Ngạo Thiên? Đúng vậy, ta là cùng hắn một chỗ!”

“Vậy cậu biết hắn là…”

“Ừ, ta biết, còn có, còn có, cái kia, ta, ta tiếp nhận đại ca rồi, các cậu sẽ không để ý chứ?” Ta cẩn cẩn dực dực hỏi, rất sợ Cảnh Ngộ sẽ phản đối.

“Sao lại thế? Thằng nhóc kia vừa thuyết phục được cậu xong, không lâu sau thì gọi điện tới nói cho ta và Viên Đãi Đãng biết rồi.” Không khó nghe ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Cảnh Ngộ, nét mặt ôn nhu ấy, lúc này đổi thành hận không thể đem người nào đó ăn sống nuốt tươi. Mà Tào Lỗi thì chịu không nổi chạy vào trong trò chơi.

“Ha hả ha hả ha hả… … .” Ta một trận cười khổ, hoàn hảo Cảnh Ngộ và Viên Đãi Đãng đồng ý rồi!

“Chúng ta ngược lại không có gì để nói, thế nhưng Cuồng Long Ngạo Thiên tên kia thì sao? Đào Lăng Thương sẽ đồng ý?” Cảnh Ngộ có chút lo lắng nói, người đầu tiên phát động tranh đoạt người ở kiếp trước chính là hắn a!

“Ta tin hắn đời này, làm Đào Lăng Thương sẽ đáp ứng. Ký ức cuối cùng của kiếp trước nói cho ta biết, hắn rất hối hận.” Ta niềm tin ngập cõi lòng nói.

“Đúng vậy, chúng ta đều hối hận, cãi, đoạt, kia lại thế nào? Bức chết ngươi, chúng ta lại thế nào vui vẻ, hạnh phúc? Lúc đó chúng ta không hiểu, nhưng hiện tại chúng ta đã hiểu a!”

“Được rồi, được rồi, đừng dùng giọng nói bi thương ấy, không sao rồi, đều qua cả rồi, chơi thôi, chơi thôi!” Ta lập tức cũng không quản nhiều như vậy, giãy khỏi ôm ấp của Cảnh Ngộ, cầm lấy hộ kính xong, chuyển được nguồn điện, ta lại tiến vào trò chơi.

Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn ta, “Huy Huy, chúc cậu chơi vui vẻ.” Cũng cầm theo hộ kính sớm chuẩn bị, tiến vào trong trò chơi.
Bình Luận (0)
Comment