Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 66

Buổi chiều khoảng chừng 3h, thầy giáo cổ hủ khó ưa vô cùng của lớp chúng ta rốt cục lại xuất hiện rồi. Hừ hừ, ngươi rốt cục cũng tới a! Lãng phí nhiều thời gian chơi đùa của ta vậy, đáng ghét.

“Có ai thuộc lòng chưa? Thuộc rồi thì bắt đầu thôi, đọc thuộc cho tôi nghe.” Thầy giáo cổ hủ túm lên ngồi bên bục giảng, nhìn 100 cá nhân cả lớp chung quanh, nét tươi cười đắc ý ấy thấy thế nào, thế nào khiến ta nghĩ chói mắt. Không phải là 623 trang sao, có cái gì khó? Ta nói cho ngươi, ta chính là thuộc 485 trang rồi, chờ coi đi, lão già thối. Lão già thối kia tuy chỉ có 30 tuổi, nhưng mà ta thấy thế nào cũng khó chịu. Nếu không có một câu nói, không được bất kính với bậc thầy, ta đã sớm một chiêu hô lên rồi, coi thường chúng ta chính là làm sao ????? Nắm bắt thời gian, không thể lười biếng, ta xem ~~~~~~.

Đương khi tới 3h30, rốt cục có một nữ sinh đứng lên, đến chỗ thầy giáo, bị ngắt mấy lần, cũng ngắc ngắc ngư ngư đọc ra, thấy bộ dạng thầy giáo chau mày, chỉ sợ bị nói là không qua ải.

“Được rồi, cho em qua, quay về ký túc xá tiếp tục nhớ cho tôi.” Thấy lão sư nói cô ấy qua, hài lòng rồi thu thập đồ đạc, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, có thể thấy được cô cũng sợ thầy giáo đổi ý a!

Xem xong rồi! Ta lại đông liếc liếc tây ngắm ngắm một cái, thấy không ai đứng dậy, không khỏi đứng lên. Lão già thối, chờ coi sự lợi hại của Nghiệp Thiên Huy ta đây, mau tới cúng bái ta đi ~~~~~~~.

“Ưm, học thuộc lòng rồi?” Lão già thối ngẩng đầu nhìn ta xong, cầm lấy cái điều lệ kia.

“Toàn bộ bản đều thuộc hết, thầy có thể tùy ý nêu câu hỏi, tuyệt không có nửa điểm vấn đề.” Ta đắc ý liếc hắn xong, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

“Ha??? Hừ hừ, đừng đọc không ra rồi mất mặt.” Hắn chưa từng thấy qua có học sinh dám không nhìn hắn như vậy, tức giận bị phân đến lớp này giống như phát tiết lên trên người ta, nghiến răng nghiến lợi nói xong vấn đề

rồi đứng lên.

Tuy rằng hắn có ý định làm khó dễ, nhưng ta xác xác thực thực ghi tạc trong đầu rồi, cho nên dù hắn có hỏi thế nào, cũng không làm khó được ta. “Được rồi, ta không hỏi nữa, coi như ngươi qua cửa rồi, có thể đi.”

“A nha, thầy ơi, người không cảm thấy có chút hơi đại gia sao? Giống ta thiên tài thế này chính là có một không ai, không bằng lớp người sau như ta, khe nhỏ sông dài mà. Người nhìn cái coi, một người anh tuấn như vầy, nói cái gì cũng không nên khó xử mọi người chúng ta a, ngài nói có đúng không nào? Người hẳn là bảo hộ chúng ta những hi vọng tương lai của tổ quốc mới đúng, nếu như mọi người bởi vì thuộc lòng mấy thứ này, khiến cho đầu óc loạn lên, học tập không tốt, ăn vào chẳng vô, như vậy mà coi, không chỉ thành tích kém, ngay cả cách mạng căn bản ─── thân thể cũng làm hỏng, chẳng phải không đáng sao! Còn có a, người ngẫm lại xem a! Chúng ta những người này, chính là tinh anh của toàn cầu a, tuy rằng bị phân tới lớp 24, nhưng vẫn là nhân tài a, chúng ta nếu như hủy trên tay người, người nói coi, những phụ huynh đó sẽ bỏ qua sao? Trường học sẽ bỏ qua sao? Quốc gia sẽ bỏ qua sao? Nói tóm lại, tóm lại mà nói, thầy à người đều nên hiểu được thời gian sử dụng hợp lý, ví dụ, cho mọi người thời gian một tháng học thuộc a! Quy định cơ bản tất cả mọi người biết, cũng sẽ không phạm, chúng ta biết thầy giáo người vội vã muốn chúng ta học xong, là sợ chúng ta vi phạm quy định, nhưng không cần lo lắng đâu, chúng ta đều rất ngoan mà! Cho nên… 【 tỉnh lược N chữ 】(còn biết tỉnh lược ư, dài khiếp *lè lưỡi*) “Được rồi, em câm miệng cho tôi.” Thầy giáo già không chịu nổi rống to hơn, xem ra ta nếu không câm, hắn sẽ bị ta tức giận mà nôn ra máu ấy chứ! Căn cứ vào tôn sư trọng đạo thôi, ta vẫn là im miệng lại!

Thấy ta nghe lời im miệng lại, thầy giáo già có chút đau đầu phất phất tay. “Trở về rồi thì hảo hảo xem điều lệ cho tôi, tan học.” Nói xong ôm điều lệ chạy biến.

“YEAH ~~~~~~~~~!!!!!!!!” Các học sinh tất cả đều hoan hô lên, rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.

“Bạn học mới, cậu tên là gì? Đã chơi Vĩnh Sinh chưa? Thực là cứu tinh của chúng tôi nga.” Một nữ sinh PP chạy tới, cảm kích nhìn ta.

“Ta là Nghiệp Thiên Huy, bên trong trò chơi ư, ha hả, ta là Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt, chào mọi người ~~~~~~~~.”

“Ta là Trịnh Mẫn. Bên trong trò chơi kêu…. Kỳ quái, không phải nghe đồn Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt là một đại mỹ nhân sao?” Trịnh Mẫn kỳ quái hỏi, khiến ta cười khổ không ngừng.

“Mọi người bảo mật giúp ta, đây là ngụy trang, ngụy trang.”

“Ừ, yên tâm, yên tâm, chúng ta biết mà.” Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Ta là Chu Tử Văn. Trong trò chơi kêu… . Anh cả, ngươi chờ ta, ta lát nữa đi tìm ngươi a ~~~~~~~~.”

“Ta là… .”

Thoáng cái mọi người toàn bộ ông ông qua, chen chúc quanh ta nói tên bọn họ và tên trong trò chơi, một đám người nghe nói ta ở bang Ngạo Thiên Thiên Hạ, đều nháo nhào muốn gia nhập.

“Các ngươi lại ầm ĩ cái gì?” Ông anh của hội học sinh kia lại đúng giờ xuất hiện. Thật không biết bọn họ có phải không cần đi học không, sao vừa ầm ĩ, hắn đã xuất hiện a!

“Ha hả, không có gì, chính là tan học rồi, mọi người đùa bỡn giới thiệu nhau thôi!” Ta pha trò nói, thật là, chúng ta tinh thần phấn chấn như vậy, lớp 24 dễ thương cứ vậy bị coi thường a! Rống ~~~~, một đám người chẳng có mắt nhìn gì hết.

“Tan học cũng phải yên tĩnh, hừ hừ, đúng là lớp 24, các lớp khác đều đang chăm chú học, chỉ các ngươi phóng túng a!” Tên thành viên hội học sinh kia, tựa hồ đối với chúng ta rất bất mãn, lại lần nữa hướng chúng ta khiêu khích.

Đáng ghét, nếu không ngại điều lệ thứ nhất, ta đã sớm cho ngươi khó coi rồi. Hừ hừ, trước để ngươi ra oai đi!

Ta thở phì phì về tới ký túc xá, quả nhiên, Cảnh Ngộ và Tào Lỗi còn chưa tan học, ôi chao, hối hận hối hận, ta lúc ấy vì sao không kháng nghị chứ! Không thì cũng không cần tới nơi này rồi, ô ô ô ô, đi chơi vậy. Tức chết ta thôi, ngươi một hội học sinh, nhớ kỹ cho ta. Tốt nhất đừng để trong trò chơi nhìn thấy ngươi. Hừ ~~~~~~

Đeo hộ kính lên, rồi trực tiếp tiến vào trò chơi. Ơ? Cảnh Ngộ bọn họ hai người có phải chơi cả đêm không a? Ta lúc này mới nhớ tới, hai người ấy tựa hồ vành mắt đen thui hà! Mặc kệ đi, ta đi vào trò chơi của ta.

Ta vừa online, thì xuất hiện ở chỗ ngọn núi Nam hôm qua logout, quái xung quanh vừa nhìn thấy ta xuất hiện, đều bị dọa lạnh run. “Được rồi, được rồi, sợ cái gì a, ta lần này không ngược cái ngươi chơi.”

“Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt, ta lại rất ngoan ha.” Hỏa Vũ đang ở hình người, nhu thuận cọ ở cần cổ ta.

“Vậy là tốt rồi, ngươi vậy cố ý hướng dẫn… .”

“A, sẽ không, sẽ không, Ánh Nguyệt ngươi đừng giận.” Hỏa Vũ vừa nghe đến ta lại muốn đề cập tới trò đùa dai lần trước của hắn, lập tức xin tha thứ.

“Hừ hừ, ta sẽ không tính toán. Ta về thành đi nghiên cứu chế tạo bảo bối dược của ta đây, ha HOHOHOHOHO~~~~~~~~.” Nương theo tiếng cười to của ta, ta hóa thành một đường ánh sáng trắng rồi biến mất.

“Hô ~~~~~~~~, ác ma đi, ác ma về thành rồi.” Quái vật giáp thứ nhất hoan hô lên.

“Ta nói hắn lần kia là logout đi! Hắc hắc, bỏ tiền.” Quái vật ất đắc ý cười to, hắn chính là đánh cuộc thắng a!

“Thiết, ngươi vận khí tốt.” Bọn quái vật đánh cuộc thua cũng không cam lòng móc tiền ra, cược thắng hài lòng cười.

Im ~~~~~~~~. Bọn quái vật núi Nam ta sao trí lực cao vậy a? Đều biết đánh bạc. Mà không biết ta bị bọn họ lấy ra cược, vui tươi hớn hở về tới Thiên Long thành, liền lập tức bị người trong bang Ngạo Thị Thiên Hạ vây quanh. Ngất, ta một ngày không tới, cũng chính là 5 ngày trong trò chơi mà thôi, ta gì mà thành phạm nhân rồi? Ta đáng thương cứ vậy bị bọn họ bắt đi, mà Hỏa Vũ thì hiếu kỳ theo phía sau, hộ ta đi.
Bình Luận (0)
Comment