Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 110

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Lúc bữa tối kết thúc, sắc trời bên ngoài đã sớm tối lại, Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục cùngg hai trưởng bối ăn bánh trung thu trước cửa sổ, sau đó cùng ra ngoài.

Từ trong hành lang đi ra, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy mặt trăng tròn trên trời.

Hai người không ai lên tiếng, chỉ vừa đi vừa thường ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bầu không khí lại không ngượng ngập, ngược lại lộ ra vài phần ấm áp.

Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày lễ, Lâm Sở Trì đặc biệt làm chút thức ăn cho mèo hình bánh trung thu cho đám mèo, dạo bộ tới nơi cũ liền chia thức ăn cho chúng.

“Meo meo!”

Xấu Xa dựa sát cọ vào cô hai cái, mới cúi đầu ăn phần của mình.

Cố Hoài Dục thường cùng Lâm Sở Trì tới cho mèo ăn, bây giờ bọn mèo cũng rất thân với anh, cho dù là Xấu Xa cũng đã thân thiện với anh hơn một chút, ít nhất không bài xích anh tới gần.

Đợi đám mèo ăn cơm xong, hai người vuốt mèo một lúc mới đứng dậy tìm tấm ghế dài ở gần đó ngồi xuống, chuyên tâm ngắm trăng.

Những con mèo khác ăn xong hoặc là đi đùa giỡn, hoặc là về ổ nằm nghỉ ngơi, Xấu Xa lại bước đi theo họ.

Lâm Sở Trì vừa ngồi lên băng ghế, nó đã nhảy lên ghế ngồi xổm bên cạnh, lúc cô ngẩng đầu ngắm trăng, nó cũng ngửa đầu theo.

Ánh mắt phát giác được dáng vẻ đáng yêu của nó, Lâm Sở Trì đưa tay xoa đầu nó, nó liền thuận thế chui vào trong lòng cô.

Sau khi ăn tĩnh ngắm trăng một lúc, Cố Hoài Dục lên tiếng trước: “Em định sau này sẽ ở lại nhà ăn phụ giúp chú dì sao?”

Quả thực bầu không khí trong trường học rất tốt, Cố Hoài Dục cũng nhìn ra, các sinh viên đều rất thích cô, nhưng kỳ thực công viên trong nhà ăn không quá nhẹ nhàng, từ sáng làm tới tối không nói, ngay cả kỳ nghỉ cũng rất ít.

Gặp ai, ai cũng xót cho bạn gái, anh không để ý bạn gái làm công việc gì, nhưng lại không muốn nhìn thấy cô vất vả như thế.

Lâm Sở Trì lắc đầu nói: “Không có, trước đây em từng nói chuyện với cha mẹ về chủ đề này, họ không muốn em ở trong nhà ăn mãi.”

Đối với cha mẹ Lâm mà nói, họ không cảm thấy mình làm việc ở nhà ăn vất vả, nhưng lại không muốn để con gái làm công việc này.

Ở trong mắt vợ chồng họ, họ chỉ có thể làm việc này, còn con gái từng học đại học, khác với họ, cô hoàn toàn không cần vất vả như vậy.

Trước kia, lúc quay “Ngày hè” xong đã có mấy chục vạn tiền tiết kiệm, cộng thêm quán gà rán do cô hợp tác với Phùng Ngọc Ngọc mở ra kinh doanh tốt như thế, có thể dự kiến hoa hồng sau này chắc chắn sẽ không ít.

Bây giờ cuộc sống trong nhà đã ngày càng tốt lên, Lâm Sở Trì tiếp tục ở nhà ăn quả thực có hơi lãng phí tay nghề của cô.

“Vốn dĩ em muốn làm hết năm nay, nhưng dạo này bởi vì em đã mang tới không ít phiền phức cho trường, bây giờ ngược lại có chút do dự.”

Mọi người đều cảm thấy với tay nghề của Lâm Sở Trì, ở lại nhà ăn là lãng phí, họ cảm thấy cô không cần phải vất vả như vậy. Nhưng bản thân cô cho rằng cảm giác vẫn rất tốt, đối với cô mà nói, nấu ăn không vất vả, mà món ăn nấu ra được các sinh viên yêu thích, không tính là lãng phí tay nghề.

Có điều, tuy lãnh đạo trường không nói với cô cái gì, nhưng cô cũng biết sau khi học kỳ mới khai giảng, rất nhiều người ngoài đều muốn trà trộn vào nhà ăn ăn cơm, vẫn gây ra ảnh hưởng không nhỏ với trường học.

Cho dù mục đích của người trà trộn vào trường đều là vì ăn ké cơm nhà ăn, nhưng sự việc luôn sợ có lỡ như, lỡ như nếu bởi vì nguyên nhân này khiến trong trường xuất hiện sự cố lớn gì đó, cho dù không ai trách tội Lâm Sở Trì, sợ là bản thân cô cũng sẽ tự trách.

Cố Hoài Dục nghe thấy cô không định ở mãi trong nhà ăn, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Anh nhớ tháng chín năm ngoái em tới trường, tới năm nay vừa tròn một năm, cũng coi như có đầu có đuôi.”

Nghe ra trong lời của anh thiên hướng bảo mình rời khỏi ngay bây giờ, Lâm Sở Trì kỳ thực cũng có suy nghĩ này khẽ gật đầu: “Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt thế mà đã một năm trôi qua rồi.”

Sắc trời đã không còn sớm, họ tiếp tục ngồi trên băng ghế tán gẫu một lúc, sau đó Cố Hoài Dục đưa cô về nhà.

Nhà họ Lâm.

Cha mẹ Lâm còn đang xem tivi, nghe thấy tiếng cầu thang liền lập tức đi mở cửa cho cô.

Vừa nãy Lâm Sở Trì nói chuyện kế hoạch sau này với Cố Hoài Dục, lúc này thấy họ còn chưa ngủ, cô ngồi xuống sô pha, không nhịn được nói với họ.

Hôm nay, ngoài cửa sổ số 7 vừa có đánh nhau vừa cãi nhau, cha mẹ Lâm nghe thấy cô chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, đều rất tán đồng.

“Vậy tiếp theo con định làm gì?”

“Con muốn mở một quán ăn tư nhân.”

Chuyên ngành mà nguyên chủ học Lâm Sở Trì vốn không biết, bảo cô đi tìm công việc đúng với chuyên ngành cũng không thực tế.

Cha mẹ Lâm vốn còn đang nghĩ chuyên ngành cô học có thể tìm công việc gì, nghe cô nói vậy, họ hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ lại, cảm thấy với tay nghề của cô, mở quán quả thực không thành vấn đề.

“Liệu có quá vất vả không?” Theo vợ chồng họ thấy, mở quán ăn cũng không kém ở nhà ăn bao nhiêu, ngữ khí có chút do dự.

Chi tiêu trong nhà không lớn, bây giờ có mấy chục vạn tiền tiết kiệm trong tay, kỳ thực họ càng muốn cho con gái làm việc gì đó nhẹ nhàng hơn.

“Không phải kiểu mở quán ăn bình thường ở bên ngoài, con định mở kiểu nhà hàng phải đặt trước, một ngày chỉ tiếp đãi mấy bàn.”

Với tay nghề của Lâm Sở Trì, hoàn toàn đủ tư cách làm kiểu nhà hàng khá cao cấp này, nhận đơn hay không đều tùy thuộc vào cô, khá tự do về mặt thời gian.

Cha mẹ Lâm nghe vậy, cảm thấy cái này rất tốt, có thể kiếm tiền còn không mệt.

“Vốn dĩ còn muốn mua nhà cho con trước, nếu con đã muốn mở tiệm, vậy nhà khoan mua đã.”

Mẹ Lâm nói xong liền đi lấy thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm trong nhà ra, tính một chút, cảm thấy có lẽ đủ cho cô mở tiệm, sau đó giao hết cho cô.

Trong thẻ ngân hàng là tiền Lâm Sở Trì quay phim dạo trước, trong sổ tiết kiệm là tiền tiết kiệm của gia đình.

Cô không lấy sổ tiết kiệm mà nhận thẻ ngân hàng, nói: “Số tiền này đủ dùng rồi.”

“Mẹ nghe nói cửa hàng có vị trí khá tốt bên ngoài đều cần phí chuyển nhượng, tiền thuê cũng trả liền mấy năm, cộng thêm phí tu sửa gì đó, con vẫn nên cầm hết đi.”

Mở quán ăn bình thường mấy chục vạn có lẽ đủ dùng, nhưng kiểu quán như Lâm Sở Trì nói, mặt tiền cửa hàng và tu sửa chắc chắn không thể bình thường.

Cô nghĩ một lúc, vẫn lên tiếng nói: “Hoài Dục nói anh ấy có một nơi trống rất thích hợp làm nhà hàng.”

Tiệm gà rán đều có đầu tư của anh, nhà hàng hai người hợp tác kỳ thực cũng không tính là gì, nhưng cô hơi lo lắng cha mẹ Lâm không đồng ý, cho nên vừa nãy mới không lập tức nói ra.

“Tiểu Cố có chỗ, vậy rất tốt, đỡ phải tìm mặt tiền phiền phức.”

Mẹ Lâm chỉ coi như trong tay Cố Hoài Dục có mặt tiền sẵn, cảm thấy đây là chuyện tốt.

“Mẹ, mẹ không để ý con dùng chỗ của anh ấy sao?” Không trách Lâm Sở Trì nghĩ như vậy, chủ yếu là trước kia mẹ Lâm luôn dặn dò cô ở phương diện này.

“Nó có mặt tiền có sẵn sao lại không dùng, các con tính hợp tác cũng được, tính thuê cũng được, dù sao thì sòng phẳng tiền bạc là được.”

Nếu Cố Hoài Dục trực tiếp nói tặng cửa hàng cho cô, chắc chắn mẹ Lâm không cho cô nhận, nhưng chỉ cho cô dùng mà thôi, lẽ nào có mặt tiễn có sẵn không dùng, nhất quyết phải tự đi ra ngoài tìm, đây không phải là ăn no dửng mỡ sao.

Thấy bà với cha Lâm đều không có ý kiến, trên mặt Lâm Sở Trì lộ ra nụ cười: “Vậy đợi hai hôm nữa con đi xem thử chỗ rốt cuộc có thích hợp hay không.”

“Sao ngày mai không đi luôn?” Cha Lâm nghĩ chuyện cần làm để mở tiệm còn rất nhiều, cảm thấy xem sớm chốt sớm mới có thể làm chuyện khác.

“Ngày mai con đến nhà ăn làm thêm một ngày nữa, coi như chào tạm biệt các sinh viên.”

Hôm nay, các sinh viên vừa vui vẻ đón tết Trung Thu xong, cô nói đi là đi thực sự có chút đường đột, Lâm Sở Trì nghĩ ngợi cảm thấy không tốt.

Ngày hôm sau, gia đình ba người dậy sớm hơn bình thường, tới nhà ăn liền bắt đầu xử lý nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn.

Bình thường, thực ra buổi sáng họ không bận rộn lắm, nhưng Lâm Sở Trì chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, cho nên hôm nay liền muốn nấu thêm ít món.

Mới chín giờ, trong hai nồi lớn đã bắt đầu hầm chân giò hầm đậu tương, thịt kho.

“Thơm quá.”

Có sinh viên ngửi được mùi thơm đi tới, biết giò hầm đậu tương và thịt kho đã đang được nấu trên bếp, vô cùng vui vẻ.

“Wow, Thất Thất, hôm nay thế mà chị lại bắt đầu nấu ăn sớm như vậy, vậy không phải hơn mười giờ liền có cơm ăn sao.”

“Đã nhiều ngày không ăn chân giò hầm đậu tương rồi, ngửi mùi thơm này khiến em thèm muốn chết.”

Chân giò hầm đậu tương và thịt kho ra lò, Lâm Sở Trì lại nhanh tay xào hai món rau.

Chưa tới mười một giờ, trước cửa sổ số 7 đã bày thịt kho óng ánh, chân giò hầm đậu tương màu sắc rực rỡ,trứng xào cà chua có giao diện mê người, khoai tây sợi chua cay sợi nào ra sợi đó, còn có thịt xào đậu đũa chua nhìn là thèm.

Lúc này, trong nồi của Lâm Sở Trì lại om vịt om bia, cô đậy nắp nồi lại, bắt đầu làm thịt xào ớt ở trong một cái chảo khác.

“Thế này cũng hiệu suất quá rồi, Thất Thất, hôm nay chị hăng hái thế?”

“Đều là món em thích ăn, em phải mua mỗi món một ít.”

Các sinh viên nhìn thấy nhiều món như vậy, đều có hơi kinh ngạc nói.

“Thất Thất, hôm nay là ngày tốt gì?” Có sinh viên cười hỏi lúc lấy cơm.

Vốn dĩ cô ấy chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại nhận được một câu trả lời khiến người ta thương tâm.

“Ngày mai chị không tới nhà ăn nữa, cho nên hôm nay nấu nhiều cho các em một chút.”

“Cái gì?”

Lâm Sở Trì dứt lời, biểu cảm rất vui vẻ vốn có trên mặt các sinh viên lập tức bị chấn kinh thay thế.

“Vì sao vậy?”

“Không phải chứ Thất Thất, vì sao chị không tới nhà ăn nữa?”

“Có phải vì quá mệt không, nếu bởi vì ở nhà ăn làm quá mệt, chị có thể nghỉ năm ngày.”

“Thất Thất, không phải chị định vào showbiz đó chứ?”

Vốn dĩ mọi người còn đang suy đoán nguyên nhân cô rời khỏi nhà ăn, muốn khuyên cô đừng đi, khi nghe có người nói showbiz, các sinh viên lập tức yên lặng lại.

Hiển nhiên, theo họ thấy, showbiz là một nơi vừa có thể nổi tiếng vừa có thể kiếm tiền, nếu Lâm Sở Trì thật sự muốn vào showbiz, họ ngăn cản không thích hợp lắm.

Lâm Sở Trì biết mình đi, chắc chắn các sinh viên sẽ lưu luyến, giải thích xong không phải muốn vào showbiz, sau đó cũng không nói gì thêm.

Thấy cô đã quyết định rõ ràng, các sinh viên có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm. Thực ra trong lòng rất nhiều sinh viên đều hiểu rõ, với tay nghề tốt như cô, đến đâu cũng có khả năng phát triển tốt hơn, có thể ở nhà ăn ăn món cô nấu lâu như thế đã là may mắn của họ rồi.

“Haiz.”

Biết ngày mai cô sẽ không tới nhà ăn nữa, các sinh viên thở dài xong, bắt đầu hóa bi phẫn thành thèm ăn.

“Chân giò hầm đậu tương, thịt kho, trứng xào cà chua, những món này em đều lấy.”

“Em cũng lấy hết.”

Để ăn được nhiều món một chút, rất nhiều sinh viên đều chỉ lấy nửa bát cơm, sau đó lấy tất cả món ăn mỗi món một phần.

Chân giò hầm đậu tương ăn vào toàn là collagen, đậu tương dẻo dẻo, càng ăn càng ngon.



Chân giò hầm đậu tương

Thịt kho với cục thịt được cắt cỡ khối mạt chược mang màu sắc mê người, được đũa gắp lên, phần thịt mỡ còn sẽ lắc lư, cắn vào một miếng, béo mà không ngấy, thực sự rất ngon.



Thịt kho tàu

Trứng xào cà chua, vị cà chua rất đậm, trứng gà màu vàng tơ và cà chua đỏ tươi kết hợp lại, ngon lại đẹp.



Trứng xào cà chua

Khoai tây sợi chua cay giòn giã vừa miệng, vị chua và vị cay vừa chuẩn, ăn không ngừng được.



Khoai tây sợi chua cay

Thịt băm xào đậu đũa chua, đậu đũa giòn khai vị, thịt băm càng nhai càng thơm, mặc kệ là khẩu cẩm và mùi vị đều cực kỳ ngon.



Thịt xào đậu đũa

Còn có vịt om bia, thịt xào ớt, mỗi món đều ngon tới tâm can của các sinh viên, nghĩ tới ngày mai không ăn được đồ ăn ngon như vậy nữa, họ thực sự có chút muốn khóc.



Vịt om bia



Thịt xào ớt

“Cuộc đời vì sao lại gian nan như vậy?”

Nghe thấy lời cảm thán của các sinh viên đi trước, tân sinh viên không nhịn được chen vào: “Anh chị biết đủ đi, tốt xấu đã ăn lâu như thế rồi, không giống bọn em, khó khăn lắm tập huấn quân sự kết thúc, tưởng sau này có thể ăn hằng ngày, kết quả mỹ thực cũng kết thúc, đây là sao chứ?”

“Thực ra nghĩ cũng có thể hiểu được, với tay nghề của Thất Thất, chị ấy không thể ở nhà ăn cả đời.”

“Đúng thế, tuy nhớ nhung mỹ thực do chị ấy nấu, nhưng nếu tôi có tay nghề tốt như chị ấy, đoán chừng đã đi từ sớm rồi.”

“Cảm thấy chị ấy rời đi cũng có liên quan tới việc rất nhiều người ngoài tới ăn cơm trong học kỳ này, hôm qua ngoài cửa sổ số 7 còn suýt chút đánh nhau.”

“Nào phải suýt chút, đã đánh nhau rồi.”

“Đậu, nói như vậy người ngoài trường thật đáng ghét.”

“Đúng vậy, trước kia Thất Thất đều không nói sẽ đi, cảm thấy nhiều người ngoài trường tới như thế, cộng thêm thường sẽ ầm ĩ trong nhà ăn, có thể chị ấy cũng sợ ảnh hưởng không tốt.”

“Phải, dạo này quá nhiều người theo dõi chị ấy, có người bởi vì tài nấu nướng, còn có người bởi vì chị ấy hẹn hò với Cố thần.”

Các sinh viên nói mãi nói mãi, cũng có thể hiểu được vì sao cô muốn rời khỏi nhà ăn.

Rất nhanh, tin tức từ nhà ăn truyền ra, người vốn dĩ bởi vì nhiều nguyên nhân chưa chắc có thể tới nhà ăn ăn cơm được biết ngày mai Lâm Sở Trì sẽ không tới nhà ăn nữa, vội vã chạy tới hết.

Trưa nay, cửa sổ số 7 bận rộn mãi tới hơn ba giờ mới kết thúc, đợi khi Lâm Sở Trì ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Hoài Dục hơi đau lòng xoa cổ tay và cánh tay cho cô.

“Tay em không tên, không cần xoa.” Lâm Sở Trì thấy anh xoa cả buổi, cảm thấy anh xoa cho mình xong chắc tay anh cũng tê mất.

Cố Hoài Dục nghe vậy mới buông tay cô ra, nói với cô chuyện nhà hàng.

Biết được tối qua cô đã thương lượng với cha mẹ Lâm, anh vui vẻ nói: “Hoàn cảnh của mặt tiền đó không tồi, được anh mua lúc viết nhạc tìm linh cảnh trước kia, sau đó vẫn luôn để trống ở đó.”

Thực ra anh thi thoảng anh cũng sẽ tới căn nhà đó ở vài ngày, nhưng để Lâm Sở Trì đồng ý dùng căn nhà đó, cho nên anh cố tình nói nó bị bỏ trống rất lâu, không dùng thì đáng tiếc.

“Ngày mai anh dẫn em tới xem thử trước.”

Lâm Sở Trì gật đầu: “Được.”

Hai người họ mới nói vài câu, nhóm người dì Vương tới nhà bếp, hiển nhiên là nghe tin Lâm Sở Trì sẽ rời đi nên tới hỏi thăm một chút.

“Tay nghề của cháu tốt như vậy, nấu cơm ở nhà ăn quả thực phung phí, ra ngoài mở quán cũng không tồi.”

Biết Lâm Sở Trì rời khỏi nhà ăn là muốn ra ngoài mở quán, mọi người đều cảm thấy mừng cho cô.

Dì Vương càng không nhịn được cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, luôn cảm thấy Tiểu Lâm cháu giống như mới tới nhà ăn chưa bao lâu, kết quả đã trôi qua một năm.”

“Cháu đi, chắc chắn các sinh viên đều rất lưu luyến.”

Mọi người tới biểu đạt quan tâm, sau đó rời khỏi nhà bếp, lúc đi còn nói bữa tối nay phải tới chỗ họ ăn.

Còn chưa tới bốn giờ đã có ngày càng nhiều sinh viên tới nhà ăn số 1, ngoài cưa rổ số 7 đã xếp thành rồng rắn.

Bình thường, sinh viên tới cửa sổ số 7 ăn cơm không ít, bây giờ biết có thể đây là lần cuối cùng có thể ăn được đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu, dĩ nhiên họ đều vội vã tới xếp hàng.

Cũng may lúc trưa Lâm Sở Trì đã gọi điện thoại cho bên cung cấp nguyên liệu, bảo đối phương mang tới thêm một số nguyên liệu, nếu không bây giờ sợ là không đủ nguyên liệu.

Cá kho và sườn xào chua ngọt đều cần chiên dầu, buổi chiều Lâm Sở Trì nấu hai món này cùng lúc.

Cá kho được lóc bỏ xương cá được rất nhiều sinh viên yêu thích, lúc bắt đầu chiên cá, họ đã không nhịn được dùng sức ngửi mùi thơm đó.

Khi cá chiên xong bắt đầu cho vào nồi kho, mùi thơm tươi đó càng khiến người ta thèm thuồng.

Các sinh viên vừa bị mùi thơm chọc thèm vừa cảm thấy khó chịu bởi vì sắp không ăn được mỹ thực ngon như vậy nữa, khỏi phải nói tâm trạng phức tạp cỡ nào.

May mà mỹ thực có thể an ủi lòng người nhất, đợi khi lấy cơm xong bưng món ăn cực kỳ phong thú ngồi xuống, họ đều không màng nghĩ chuyện gì khác nữa, trong mắt trong tim đều chỉ có mỹ thực trước mặt.

Cá kho ngoài giòn trong mềm, thơm tươi ngon miệng, nuốt một miếng, cảm giác nuốt một miếng toàn là thịt cá quả thực khiến người ta quá thỏa mãn, đặc biệt là thịt cá này ăn vào không có chút mùi tanh nào, nuốt xuống còn lưu lại vị tươi.

Sườn xào chua ngọt chua ngọt vừa vặn, đừng nói thịt ngon, ngay cả xương cũng ngon, ăn vào không hề ngấy chút nào, ngược lại càng ăn càng ngon.

Nếu đã có cá kho, vậy thì chắc chắn không thể thiếu canh cá viên. Canh cá viên không chỉ ngon ngọt ở nước canh, cá viên bên trong còn cực kỳ ngon, cá viên htur công dùng dao róc thịt cá xuống, lại đánh khuấy cật lực làm ra, ăn vào quả thực khiến người ta phát nghiện, không chỉ cá viên ngon, ngay cả rau xanh kết hợp bên trong cũng cực kỳ thanh giòn.

“Quá ngon, chỉ có đồ ăn Thất Thất nấu mới có thể khiến tôi ăn ra cảm giác hạnh phúc, đáng tiếc hết hôm nay sẽ không ăn được nữa.”

Tùy tiện một món ăn cũng ngon tới khảm vào lòng người, canh cũng ngon vô cùng, khiến sinh viên vừa khen vừa không nhịn được cảm thán.

“Haiz, cuộc sống hạnh phúc qua nhiên luôn ngắn ngủi.” Điền Điềm nói xong, gắp một miếng sườn xào chua ngọt từ trong bát cắn một miếng to.

Sườn xào chua ngọt giòn mà không xơ, sau khi chiên dầu, nước thịt đều được tích bên trong, cắn một miếng, quả thực khỏi phải nói rất ngon.

Khi bên ngoài trời tối lại, vẫn có sinh viên liên tiếp không ngừng từ bốn phương tám hướng tới nhà ăn, người xếp hàng ngoài cửa sổ số 7 chưa từng ít đi.

Không chỉ sinh viên, ngay cả những người ở cửa sổ khác trong nhà ăn biết Lâm Sở Trì sẽ rời khỏi, cũng đều chạy tới ngoài cửa sổ số 7 xếp hàng.

Bình thường cửa sổ số 7 muộn nhất kiểu gì cũng có thể đóng cửa trước chín giờ, hôm nay đã qua chín giờ, ngoài cửa sổ vẫn còn không ít người.

“Hết nguyên liệu rồi.”

Nguyên liệu nhiều mấy cũng có lúc dùng hết, Lâm Sở Trì nhìn sinh viên vẫn đang xếp hàng, biểu cảm có chút khó xử.

“Không còn gì hết sao, em không kén ăn, cái gì em cũng ăn.”

Đại khái có khoảng mười sinh viên vẫn đang xếp hàng, có một số bởi vì có chuyện nên tới muộn, có một số thì ban ngày vốn không ở trường, buổi tối về nghe nói hôm nay là ngày cuối cùng Lâm Sở Trì nấu cơm ở nhà ăn, vội vã chạy tới.

Hôm nay sinh viên đều ùa tới cửa sổ số 7, cửa sổ khác không buôn bán gì, cơ bản đã đóng cửa rời đi rất sớm.

Hai vợ chồng cửa sổ số 6 cách vách bởi vì thu dọn đồ mà về muộn một lúc, bây giờ vẫn chưa đi, nghe thấy động tĩnh, lấy trứng gà trong nhà bếp ra tặng.

Cửa sổ số 6 bán lòng, nhà bếp của họ không có quá nhiều nguyên liệu, có thể có chút trứng gà đã không tồi rồi.

“Cháu cảm ơn.” Lâm Sở Trì nói cảm ơn, sau đó nghĩ tới cơm hôm nay vẫn còn không ít, thương lượng với các sinh viên còn lại bên ngoài: “Cơm chiên trứng được không?”

Hôm nay các sinh viên đều điên cuồng mua thức ăn, cho nên nguyên liệu tiêu hao cực kỳ nhiều, bởi vì lấy thức ăn khá nhiều, rất nhiều người lấy cơm chỉ lấy nửa bát hoặc gần nửa bát, bây giờ cơm lại còn thừa lại không ít.

“Cơm chiên trứng được, em chưa từng ăn cơm chiên trứng Thất Thất làm.”

Các sinh viên vô cùng tin tưởng tài nấu nướng của cô, nghĩ còn chưa ăn được cơm chiên cô làm, lập tức đồng ý.

Thấy họ đều nguyện ý ăn cơm chiên trứng, Lâm Sở Trì lấy cơm còn thừa lại trong thùng ra, xử lý đơn giản một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị xào cơm.

Cơm chiên trứng rất nhiều người đều biết làm, nhưng muốn làm ngon món ăn càng đơn giản càng có tính thử thách.

Đối với Lâm Sở Trì mà nói, cơm chiên trứng cô thật sự nhắm mắt cũng có thể làm, làm cũng rất nhanh.

“Thơm quá.”

Rõ ràng chỉ có hai nguyên liệu đơn giản là cơm và trứng, nhưng khi mùi thơm từ nhà bếp bay ra, các sinh viên vẫn vô thức nuốt nước bọt.

Đừng nói họ, ngay cả vợ chồng ở cửa sổ số 6 cách vách vốn dĩ định về nhà đều không nhịn được dừng bước khi ngửi thấy mùi thơm này.

Hay là chúng ta thêm bát cơm chiên trứng rồi đi.

Cơm chiên trứng thực sự quá thơm, hai vợ chồng nhìn nhau, vô cùng ăn ý đi tới phía sau các sinh viên.

Lúc cơm chiên trứng ra lò, không biết có phải là vấn đề ánh sáng không, sinh viên đứng đầu tiên có khoảnh khắc cảm thấy nó hình như đang hát sáng.

Mỗi hạt cơm đều bọc trứng, trông giống từng hạt vàng, cũng chẳng trách cơm chiên trứng lại có danh xưng là cơm vàng vụn.

“Cơm chiên trứng bắt mắt quá, thơm quá.”

Sinh viên ngoài cửa sổ đều bị chọc thèm, càng đừng nói cha mẹ Lâm đối mặt trực diện với mùi thơm ở trong nhà bếp.

Lâm Sở Trì nghĩ giờ này có lẽ Cố Hoài Dục cũng hơi đói rồi, dứt khoát chiên nốt phần cơm còn lại.

Cơm chiên trứng được chiên xong đựng một hộp to đầy, trông có vẻ hương sắc có đủ.

Sinh viên xếp trước tiên đã ăn được mẻ cơm chiên trứng chiên đầu tiên, ngon tới mức cậu ta ngay cả nói cũng không nói nên lời, chỉ biết ra sức bới cơm vào miệng.

Ăn cơm chiên trứng, mềm cứng vừa đúng chuẩn, trong lúc nhai, mùi thơm của gạo và độ tươi thơm của trứng dung hợp hoàn mỹ, càng ăn càng ngon.

Sau khi sinh viên và hai vợ chồng cửa sổ số 6 xếp hàng đều có được một bát cơm chiên trứng, trong chậu còn thừa lại không ít, Lâm Sở Trì đích thân ra tay múc một bát cho cha mẹ Lâm, còn có Cố Hoài Dục.

“Đây là cơm chiên trứng ngon nhất anh từng ăn.” Cố Hoài Dục dùng thìa nếm thử một miếng rồi khen.

Giao diện của cơm chiên trứng mang theo cảm giác bóng dầu, ăn vào miệng lại không hề ngấy, trong lúc nhai toàn là mùi thơm gạo và mùi thơm trứng nồng nàn, càng ăn càng khiến người ta muốn ăn.



Cơm chiên trứng

Anh dứt lời, một sinh viên lấy cơm xong đứng im tại chỗ ngoài cửa sổ ăn không ngừng cuối cùng cũng ngẩng đầu nói: “Quá ngon, không ngờ cơm chiên trứng Thất Thất làm cũng ngon như vậy.”

Sinh viên nói chuyện đã ăn tới đáy bát, nhưng trong bát lại ngay cả chút chấm dầu cũng không có, có thể thấy Lâm Sở Trì khống chế lượng dầu tốt cỡ nào.

“Trong chậu vẫn còn, thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Lâm Sở Trì nói xong cũng nếm thử một miếng, cảm giác trong quá trình nấu, hương gạo thơm và hương thơm của trứng được kích phát hoàn toàn, cô hơi gật đầu hiển nhiên khá hài lòng.
Bình Luận (0)
Comment