Chương 111 - Chương 111:
Chương 111:
Chương 111:
Huệ Huệ gật đầu, thoáng chốc ngại ngùng nhận ℓấy đũa từ trong tay cô gái đang đút mình ăn.
"Còn có đường phèn ℓê tuyết, cậu uống một ít sau đó nhanh ăn cơm đi."
Huệ Huệ bưng chén ℓên nhấp một ngụm đường phèn ℓê tuyết, khóc ℓâu cuống họng khó chịu trong nháy mắt thoải mái, cả người cũng thư giãn hơn.
Có ℓẽ do vừa nãy Huệ Huệ khóc quá ℓâu, thêm vào buổi trưa còn không ăn cơm, thân thể hơi yếu. Chờ khi cô ấy bước chậm chạp đến trước ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì vừa vặn đi ra từ bên trong.
"Thất Thất cám ơn chị."
Huệ Huệ gật đầu, cầm đũa lên lần nữa cuối cùng cũng có thể ăn cơm thật ngon.
Vào thời tiết này ngược lại cơm nước không lạnh quá nhanh, ăn giò heo vào trong miệng vẫn nóng hổi, da mềm thịt nhừ, bên trong vị mặn có kèm vị ngọt lúc hầm nước đường.
Cô ấy ăn rất nghiêm túc một miếng giò heo một miếng cơm, các bạn học cùng bàn thấy vậy cuối cùng cũng có thể an tâm ăn cơm, đều bưng chén to lên ăn không.
Giò heo hầm đậu tương thơm ngát càng ăn càng thèm, không bao lâu các cô ấy đã ăn sạch sẽ không còn một mống.Được mọi người quan tâm thương yêu và mỹ thực an ủi, tâm trạng của Huệ Huệ cuối cùng cũng coi như hồi phục lại, nghĩ đến ngày hôm nay gây ra không ít phiền phức cho mấy cô bạn cùng phòng, chủ động đẩy khoai lang ngào đường lên giữa bàn bảo các cô ấy ăn chung.
"Vậy tớ sẽ không khách khí."
Dưới ánh đèn nhà ăn, khoang lang ngào đường màu vàng nhìn cũng rất hấp dẫn, từ lúc Lâm Sở Trì bưng đến các cô ấy nhìn chằm chằm rồi.
Đổi thành Huệ Huệ lúc bình thường chắc chắn không nỡ chia sẻ món ngon như thế, nhưng ngày hôm nay không phải tình huống đặc biệt sao, cô ấy chỉ có thể vừa gật đầu, vừa nghĩ ngày mai mang vài món gì đưa cho Lâm Sở Trì.Lâm Sở Trì thấy cô ấy nói chuyện còn hơi nức nở, động viên vỗ bả vai cô ấy sau đó mới rời khỏi.
Huệ Huệ nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến vừa nãy mình đang múc cơm lại khóc trước ô cửa của cô, còn để cô đặc biệt làm khoai lang ngào đường dỗ mình, cảm thấy hơi mất mặt.
Có lẽ thấy cô ấy đứng tại chỗ không nhúc nhích, một cô gái cùng ký túc xá vội vàng đi đến kéo cô ấy về chỗ ngồi.
"Giò heo nguội sẽ không ngon đâu, trước tiên thừa dịp còn nóng ăn cơm đi.""Không có gì." Lâm Sở Trì thấy cô ấy khóc mắt đỏ như con thỏ, giọng điệu không khỏi mềm mỏng hơn, "Khoai lang ngào đường vừa miệng không?"
"Ăn rất ngon, rất ngọt."
"Vậy em ăn nhiều một chút, ăn xong thì về nghỉ đi."
"Dạ.""Ngọt thật, ăn ngon quá."
"Không hổ là Thất Thất, đường chỉ bên ngoài khoai lang được kéo thật đẹp."
"Lần đầu tiên tớ ăn khoai lang ngào đường đấy, thì ra ngon như vậy, bên ngoài trong vắt, bên trong khoai lang vừa mềm vừa dẻo."
Huệ Huệ thấy các cô ấy ăn không ngừng, cô cũng mau mau cầm đũa ăn."Tớ đã nói rồi, không có gì là một bữa cơm ngon không thể giải quyết, nếu có thì ăn thêm hai bữa nữa."
"Nói đúng, đàn ông cặn bã nào có thơm bằng cơm, chia tay cũng vừa khéo, chúng ta lại có thể ăn cơm chung với nhau mỗi ngày."
"Được rồi các cậu." Đừng có tự vạch áo cho người xem lưng, dỗ người ta khóc cũng không giỏi bằng dùng khoai lang ngào đường.
Huệ Huệ nghe các cô ấy an ủi trong lòng rất ấm áp, nhưng vẫn giải thích một câu thay bản thân: "Cũng không phải đều là do chia tay tớ mới đau lòng như vậy, chủ yếu là cảm thấy cãi nhau mà cũng không cãi được, càng nghĩ càng giận." Cô ấy cảm giác mình ăn nói vụng về, rõ ràng chia tay là lỗi của đối phương, kết quả lúc đó tức giận chỉ biết khóc."Thật thần kỳ, rõ ràng khoai lang ngọt vô cùng, bên ngoài tẩm đường cũng ngọt, nhưng lại không cảm thấy ngấy."
"Cậu đã ăn ba miếng rồi, ăn từ từ thôi."
Có lẽ đối với các cô ấy mà nói, ăn cơm là một dạ dày, ăn tráng miệng lại là một dạ dày khác. Rõ ràng vừa nãy ăn cơm xong cảm thấy rất no, bây giờ ăn khoai lang ngào đường nhưng ai cũng không ngừng tay trước.
Mãi đến tận khi ăn hết, các cô ấy mới hài lòng buông đũa xuống, mà lúc này ngoại trừ viền mắt của Huệ Huệ vẫn đỏ chưa hết hẳn thì đã không còn thấy khó chịu nữa.
Cô ấy vừa nói như thế, ba người ℓập tức đều tỏ ra đã hiểu.