Vừa tới giờ cơm, bọn sinh viên đều chạy tới ô cửa số bảy, những ô cửa khác tạm thời cũng không quá bận bịu.
Trong ô cửa số ba, dì Vương đang oán giận chồng mình: "Ông nói ông xem, không chịu được người khác khen ngợi, tôi không dễ gì mới mua được tương ớt của Tiểu Lâm lại bị ông chia hết."
"Sinh viên người ta muốn ăn cay thì tôi có cách gì đây?"
Thì ra, có sinh viên nhìn thấy chỗ bọn họ có tương ớt của Lâm Sở Trì làm, ngỏ lời muốn ăn miến xào thêm tương ớt, chồng dì Vương nghe từng lời khen, không cẩn thận bỏ hết tương ớt vào trong miến xào.
"Muốn ăn cay ông không biết bỏ ớt à?"
"Chỉ là sinh viên đó muốn ăn tương ớt."
"Những sinh viên đó đều có tương ớt, người ta không nỡ ăn của mình mới đến lừa ông, có ông ngốc thôi." Dì Vương tức giận nói.
Có sinh viên đi ngang qua nghe hai vợ chồng cãi nhau, không khỏi cười lên, người xem trò vui không chê chuyện lớn giơ lên tương ớt trong tay nói: "Chú, dì nói thật đấy, chúng cháu thích ăn cay đều tự mua tương ớt của Thất Thất làm, bảo chú thêm ớt vào miến xào chẳng qua là muốn ăn chùa tương ớt thôi."
Tham gia náo nhiệt ở đây xong, lúc cậu ta đi đến ô cửa số bảy còn không quên chia sẻ với Lâm Sở Trì.
Lâm Sở Trì nghe xong có chút buồn cười, nghĩ trong tủ lạnh còn hai bình, quyết định chờ tan làm đưa một bình cho dì Vương.
Mặt trời lặn rồi lại lên, nháy mắt đã tới ngày hẹn của Lâm Sở Trì với câu lạc bộ nấu ăn.
Bắt đầu từ sáng sớm, thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn bắt đầu mong ngóng đến buổi chiều.
Trưa hôm đó, ô cửa số bảy hiếm khi đóng cửa khi chưa tới hai giờ. Lâm Sở Trì thu dọn đồ đạc đơn giản rồi cùng đi đến câu lạc bộ nấu ăn với chủ nhiệm đích thân tới đón cô.
Chủ nhiệm này đúng là rất lợi hại, bày một khu bếp ở trong trường cho câu lạc bộ nấu ăn của bọn họ. Khu bếp không nhỏ, quy hoạch lại thành một nhà ăn nhỏ có thể chứa khoảng một trăm người cũng không có vấn đề gì.
Thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn có nữ có nam, hôm nay mấy chục người đều có mặt.
"Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng."
Lúc Lâm Sở Trì đến, bọn họ lại còn bắn pháo ăn mừng, thái độ rất nhiệt tình đến mức cạn lời.
Nhưng bọn họ nhiệt tình với Lâm Sở Trì, không hề nhiệt tình với những người không liên quan theo sau.
"Các người cũng không phải người của câu lạc bộ nấu ăn, đều chạy tới làm gì?"
"Sao nói vậy, đều chung một trường học, khách sáo như vậy làm gì?"
"Đúng thế, mọi người đều là sinh viên đại học H, đều tham gia hoạt động câu lạc bộ, chín bỏ thành mười thì đều là người chung câu lạc bộ mà."
"Người mình, nhanh để tôi vào, yên tâm tôi chắc chắn không quấy rối."
Thành viên câu lạc bộ nấu ăn có hơi cạn lời, nhưng chỉ có thể chắn bọn họ ngoài cửa. Ngược lại bởi vì Triệu Nguyệt có quan hệ khá tốt với Lâm Sở Trì, có cô nói một tiếng từ trước, thành công trà trộn vào trong câu lạc bộ nấu ăn.
Thời gian có hạn, Lâm Sở Trì thấy bên trong đều đã chuẩn bị nguyên liệu kỹ càng, ra hiệu bắt đầu.
"Trước tiên rửa sạch khoai lang sau đó gọt vỏ, cắt thành từng miếng."
Từ bước rửa khoai lang đến gọt vỏ bọn sinh viên đều biết, có điều đến lúc cắt miếng, bọn họ lại không biết cắt cụ thể bao lớn.
Sau khi Lâm Sở Trì dùng một củ khoai lang cắt từng miếng làm mẫu, bọn sinh viên vây xem lập tức hiểu rõ cái gì gọi là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Trừ vài người cá biệt tham gia câu lạc bộ chỉ vì ăn, những người khác dựa theo kích thước cắt khoai lang thì không thành vấn đề, nhưng người có kỹ năng cắt giỏi nhất bên bọn họ so với lúc Lâm Sở Trì cắt khoai lang thì cũng giống như trẻ con.
Tiếp đó chính là chiên khoai lang, chủ yếu chính là phải giữ độ nóng của dầu. Đối với Lâm Sở Trì mà nói, cô chỉ dùng mắt nhìn hoặc là dùng tay cảm nhận mặt dầu đã có thể phán đoán được độ nóng của dầu, nhưng bọn sinh viên hiển nhiên không học được.
Cũng may đối với người tay nghề nghiệp dư yêu thích nấu ăn mà nói, yêu cầu cũng không quá cao, Lâm Sở Trì dạy kỹ xảo phán đoán độ nóng của dầu, bọn họ có thể học được là tốt nhất, không học được thì cứ dùng nhiệt kế.