Trong ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì cũng không nghĩ tới hôm nay cà tím sẽ được yêu thích như vậy, mắt thấy cà tím cắt sẵn đều dùng hết, chỉ có thể xoay người đi xử lý vài quả cà nữa.
"Nếu không có thịt thì tốt rồi."
Có sinh viên thích ăn chay hơn phát hiện là thịt bằm cà tím, nhỏ giọng thầm thì một câu, chờ đến phiên cô ấy mua cơm, cố ý chỉ cần cà tím không lấy thịt. Đương nhiên, bởi vì thịt phân bố khá lộn xộn, cô ấy muốn lựa sạch hiển nhiên không có khả năng cho lắm.
Có điều chờ khi ngồi xuống bắt đầu ăn, cô ấy lập tức hối hận, bởi vì thịt bằm thấm vào cà tím còn ngon hơn chỉ ăn cà tím.
Sau khi cơm trưa kết thúc, bọn sinh viên ra khỏi nhà ăn còn đang thảo luận về món thịt bằm cà tím ngày hôm nay.
"Hồi trước tôi cho rằng thịt bằm cà tím ở một quán ăn kia đã đủ ngon rồi, không nghĩ tới Thất Thất còn nấu ngon hơn quán kia."
"Đúng vậy, thịt bằm cà tím bán bên ngoài thơm thì thơm, nhưng sau khi ăn thì ngán muốn chết, Thất Thất làm thì không như vậy."
"Lần đầu cảm thấy cà tím còn ngon hơn thịt."
"Buổi chiều chỉ có một tiết, sau khi tan lớp chúng ta tới đây ăn cơm tối sớm
đi."
"Được, vừa vặn buổi trưa tôi chưa ăn đã ghiền."
Bọn sinh viên ăn uống no đủ rời đi, Lâm Sở Trì rốt cuộc cũng rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi. Cô đi ra khỏi nhà ăn không bao xa, tình cờ gặp Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt thấy cô trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, biết bây giờ cô rảnh, bèn mời mọc: "Thất Thất, chị có muốn đến phòng đàn với em không?"
"Phòng đàn?"
"Đúng vậy." Triệu Nguyệt nói xong kéo cánh tay cô đi thẳng đến tòa nghệ thuật của khoa âm nhạc, vừa đi vừa nói, "Không phải sắp đến lễ chào đón tân sinh viên sao, em có một tiết mục biểu diễn."
Lâm Sở Trì nghĩ đến đã khai giảng một khoảng thời gian, cảm thấy hơi nghi hoặc sao bây giờ mới tổ chức lễ chào đón tân sinh viên, có điều sau khi lục lại ký ức nguyên thân rất nhanh đã hiểu, thì ra đại học sẽ không tổ chức lễ chào đón tân sinh viên vào lức mới vừa khai giảng.
Cô đã đi dạo ngắm cảnh trong trường học rất nhiều lần, có điều đúng là cô chưa từng vào phòng học, tòa nghệ thuật, lúc này được Triệu Nguyệt dẫn đi cũng có chút tò mò.
Tòa nghệ thuật của khoa âm nhạc nhìn từ ngoài giống như một cây đàn piano, tràn đầy hơi thở nghệ thuật. Mỗi tầng trong tòa nghệ thuật đều có rất nhiều phòng cách âm nhỏ, có thể cho bọn sinh viên luyện nhạc cụ, cũng có thể luyện hát trong đó.
Thời gian này, các sinh viên hoặc là ăn cơm xong về ký túc xá nghỉ ngơi, hoặc là ở trong phòng luyện tập, cho nên bọn họ đi thẳng một đường không gặp người nào.
Có thể là vì vị trí, Lâm Sở Trì bước vào tòa nghệ thuật, cảm thấy bên trong cực kỳ vắng vẻ, có một cảm giác cả tòa nhà không có ai. Có điều đi ngang qua phòng nhỏ, xuyên qua trên cửa kính nhìn một lúc, cô mới phát hiện thì ra chỉ là trong tòa nhà quá yên tĩnh nên sinh ra ảo giác.
Triệu Nguyệt dẫn cô đi tới phòng đàn ở tầng hai mà mình thường đến, đẩy cửa ra lôi kéo cô ngồi xuống trước đàn piano.
Sau khi đàn được mở ra, Lâm Sở Trì đảo qua chiếc đàn trắng đen trước mặt, không khỏi quay đầu chờ mong nhìn về phía cô ấy.
"Mời mọi người thưởng thức khúc đàn piano."
Triệu Nguyệt đối diện với tầm mắt của cô, tự giới thiệu mở màn rồi đặt tay lên trên phím đàn.
Không hổ là người có thể biểu diễn ở lễ chào đón tân sinh viên, cô ấy đàn vô cùng trôi chảy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sở Trì mặt đối mặt nghe người ta đàn piano, cô nghe rất chăm chú, nghe xong còn chủ động vỗ tay: "Đàn hay quá."
Lúc Triệu Nguyệt đánh đàn, tư thái tao nhã, vừa nghe cô khích lệ, cô ấy lập tức cười lên phá hỏng hình tượng.
Gần đây cô ấy đã thuộc lầu khúc biểu diễn, từ lúc ban đầu hơi sốt sắng luyện tập đến bây giờ chỉ cảm thấy khô khan, lúc này thấy Lâm Sở Trì thì không nhịn được kéo cô qua chỗ mình.
Lâm Sở Trì thưởng thức cô ấy đàn piano, cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn dùng di động quay lại.
Có điều Triệu Nguyệt luyện tập hai lần cũng cảm thấy không muốn đàn nữa, thấy cô hình như có hứng thú với piano, bèn đề xuất dạy cô đánh đàn.
Lâm Sở Trì quả thật cảm thấy hứng thú đối với cây đàn trắng đen có thể bắn ra ca khúc êm tai trước mắt, xác định sẽ không làm lỡ thời gian của cô ấy mới gật đầu đồng ý.