Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 151 - Chương 151: Chương 151

Chương 151: Chương 151 Chương 151: Chương 151

Nữ sinh cùng bàn thấy cô định mua về nhà thật, lại nhắc nhở: "Vậy cậu có cần gọi điện thoại nói một tiếng với ông nội cậu không, lỡ như ông ấy không ở nhà thì làm sao bây giờ?"

Lý Nhã Nhã nghĩ đến ông nội bình thường không có chuyện gì thích đi tìm người ta chơi cờ, cảm thấy quả thật có khả năng này, bèn vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại về.

Ông cụ nhận được cuộc gọi của cháu gái thì rất vui, nghe cô ấy nói thịt kho tàu ở trường học ngon cho nên muốn mua cho mình, nụ cười trên mặt càng hiền lành.

"Quá xa, không cần đưa cho ông." Đương nhiên, vui thì vui, ông ấy không nỡ làm phiền cháu gái.

"Không sao đâu ông, không phiền phức chút nào, cháu đóng gói rồi sẽ có người đưa đến tay ông giúp cháu." Lý Nhã Nhã nghĩ đến khi còn bé ông nội có món ngon gì cũng nhường mình, làm nũng nói, "Thịt kho tàu của trường chúng cháu cực kỳ ngon, cháu rất muốn để ông nếm thử."

Ông cụ vốn nhẹ dạ, nghe cháu gái nói như vậy, xác định đưa tới thật sự không khó khăn, rốt cuộc cũng chịu đồng ý.

Lúc Lý Nhã Nhã gọi điện thoại cũng không lỡ việc ăn cơm, lúc này đã ăn gần hết, cô ấy đặt điện thoại di động xuống bưng chén lên, xúc mấy miếng cuối cùng rồi tiếp tục đi xếp hàng.

Ăn ngon thật.

Cô ấy nuốt cơm xong cảm nhận dư vị trong miệng, cảm giác như nếu không phải bụng chỉ to bấy nhiêu, thật muốn ăn thêm một chén nữa. Trong lòng suy nghĩ, cô ấy cũng không quên thừa dịp xếp hàng vội gọi điện liên hệ với anh giao hàng.

Lý Nhã Nhã vốn tưởng mình ăn no tới xếp hàng lần nữa sẽ không thèm, sự thật chứng minh cô ấy đã nghĩ quá nhiều, chờ khi xếp tới đằng trước nhìn thấy khay thịt kho tàu màu đỏ sáng, cô ấy vẫn rất muốn ăn.

Lúc cô ấy mua cơm thịt kho tàu xong rời khỏi nhà ăn, anh giao hàng cũng đã tới trường học, thấy cô ấy muốn giao cơm còn có chút ngạc nhiên.

"Bình thường đều là đưa thức ăn ngoài tới trường học, ngày hôm nay còn có chuyện đưa thức ăn từ trường học ra ngoài."

"Người nhận hàng là ông nội em, làm phiền anh đưa lên lầu, nếu như không tìm được chỗ thì gọi điện thoại cho em."

"Yên tâm, anh chắc chắn đưa đến tận tay ông cụ."

Anh giao hàng cảm thấy cô gái nhỏ này rất hiếu thảo, bèn đồng ý ngay, còn chủ động tỏ ý sẽ không làm lỡ thời gian, bây giờ lập tức đưa đơn của cô ấy trước.

"Cảm ơn." Lý Nhã Nhã thấy anh ấy nhiệt tình như vậy, sau khi nói cám ơn thì tiễn anh ấy rời đi.

Một bên khác, ông Lý cũng không đợi ở nhà, mà sau khi cúp điện thoại thì đi thẳng xuống lầu. Cũng may ở dưới lầu bàn cờ mà bọn họ thường hay chơi đặt ở đây, ngược lại cũng không cần đứng đợi.

Ông ấy ngồi ở dưới lầu không bao lâu, lại có cụ ông đi tới ngồi xuống đối diện ông ấy: "Ông Lý, chơi hai ván đi."

"Không chơi, tôi còn chưa ăn cơm."

"Chưa ăn cơm thì ông ngồi ở đây làm gì, còn không mau về nhà ăn đi."

"Cháu gái của tôi nhất định đòi đưa cơm cho tôi, không phải tôi đang đợi cơm à." Trong giọng nói của ông Lý lộ ra chút khoe khoang.

"Cháu gái ông không phải đang ở trường học à, nếu như ông không muốn tự nấu cơm, sang nhà tôi ăn tạm một bữa cũng được, dằn vặt con cháu đưa cơm cho ông làm gì."

"Ông biết cái gì, là cháu gái tôi cảm thấy thịt kho tàu trong trường học ngon lắm, nhất định muốn tôi nếm thử, tôi nói không cần con bé phiền phức như thế nhưng đứa nhỏ nhất quyết không nghe." Lúc ông Lý nói, nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng đậm, "Hết cách rồi, dù sao cũng là tấm lòng của đứa nhỏ, tôi cũng chỉ có thể nghe theo."

"Nhìn ông đắc ý cười kìa, nếp nhăn trên mặt sắp nhíu lại hết, biết cháu gái ông hiếu thảo rồi."

Ông Lý nghe thấy người ta khen ngợi cháu gái của mình, cười đến độ không ngậm mồm vào được, nói ra một câu sau này phải hối hận: "Không phải ông cũng thích ăn thịt kho tàu à, chờ đưa tới tôi cho ông nếm thử hai miếng."

"Vậy tôi thật là cám ơn ông." Ông cụ tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment