Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 156 - Chương 156: Chương 156

Chương 156: Chương 156 Chương 156: Chương 156

Lâm Sở Trì thấy cô ấy, bèn đưa túi đựng bánh đường còn có hộp giữ ấm cho cô "Làm hơi nhiều cho em, ăn không hết thì chia với các bạn."

"Thất Thất, chị thật tốt, từ hôm nay trở đi, chị chính là chị ruột khác cha khác mẹ của em." Triệu Nguyệt nhìn thấy một túi bánh đường to, còn có canh đậu xanh, quả thực muốn ôm cô hôn một cái.

Lâm Sở Trì vươn tay ngăn cô ấy muốn nhào tới: "Đừng quậy, mau đi ăn sáng đi."

"Cảm ơn Thất Thất, vậy em đi ăn sáng trước."

Chờ khi Lâm Sở Trì bước vào nhà ăn, mấy người bạn cùng phòng của Triệu Nguyệt cũng vui vẻ cảm ơn cô.

So với sự náo nhiệt lúc cơm trưa và cơm tối, sáng sớm sinh viên đến nhà ăn số một cũng không quá nhiều, đi vào là có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ trống.

Triệu Nguyệt các cô tìm góc không người ngồi xuống, không thể chờ thêm nữa bắt đầu chia sẻ bữa sáng.

"Còn có đậu đũa muối à?"

Triệu Nguyệt nghe thấy bạn cùng phòng nói, phát hiện quả thật có một hộp đậu đũa muối, còn chưa ăn cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Vốn tưởng rằng chỉ có sáu cái bánh, cô định chia cho mỗi bạn cùng phòng nửa cái, nhưng bây giờ đếm thì phát hiện có 16 cái bánh, cô ấy cuối cùng cũng hào phóng một chút, đồng ý chia cho mỗi người một cái.

Bạn cùng phòng không nghĩ nhiều như vậy, nhận bánh không thể chờ nổi bắt đầu ăn.

Trong đó có một người thích ăn thịt tối hôm qua còn hỏi Triệu Nguyệt sao không xin bánh nhân thịt ăn, lúc này vừa cắn xuống một cái, lập tức hiểu vì sao cô ấy lại muốn ăn bánh đường.

Bánh mềm ngập tràn hương lúa mì, nhai một lúc cũng không dai, nhân bánh trong bánh đường n khá nóng, nhưng ăn kèm với vỏ bánh, ngọt ngào cực kỳ hương.

"Thì ra bánh đường lại ngon như vậy." Người trước đây ăn bánh xưa nay chỉ ăn bánh nhân thịt hoặc bánh nhân rau trong nháy mắt đã bị kinh diễm, có cảm giác lỡ mất trăm triệu.

Triệu Nguyệt cảm thấy bánh đường trong tay có thể sánh ngang với bà ngoại mình làm, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoài niệm mà hưởng thụ.

Lúc cô chìm đắm ở trong bánh đường, ba người bạn cùng phòng lại kinh ngạc thốt lên liên tục, hiển nhiên đều thích mùi vị ngọt ngào này.

"Quả nhiên, trước đây tớ không thích ăn bánh là vì không gặp được bánh ngon như vậy."

"Tớ cũng thế, trước đây tớ ăn bánh chỉ ăn mặn, ngày hôm nay mới biết thì ra bánh đường ăn ngon như vậy."

Bánh đường cũng không lớn, không bao lâu các cô ấy đã giải quyết xong một cái, duỗi tay muốn ăn cái kế tiếp.

Triệu Nguyệt lập tức bảo vệ phần bánh đường còn lại vào trong lòng: "Các cậu làm gì?"

Bạn cùng phòng mới phát hiện thì ra cô ấy chỉ cho bị cho mỗi người các cô một cái lập tức mở to hai mắt nhìn cô ấy, lập tức lắc cánh tay cô ấy nói: "Nguyệt Nguyệt tốt, còn nhiều như vậy, cho tớ ăn hai cái nữa đi."

"Đúng vậy, nhiều như vậy, một mình cậu đâu ăn hết."

"Tớ có thể giữ lại từ từ ăn." Triệu Nguyệt bảo vệ thức ăn.

Bánh đường đã được nướng kỹ không sợ nguội, ngược lại ăn nguội còn có một vị khác.

Mấy cô bạn cùng phòng vừa đấm vừa xoa, khuyên can đủ đường mới lại lấy được ba cái bánh từ trong tay cô ấy, lần này không nỡ há to miệng ăn, mà múc canh đậu xanh vừa uống vừa ăn.

Bánh đường đã đủ ngọt, Lâm Sở Trì không bỏ quá nhiều đường vào canh đậu xanh, vị trong veo ăn kèm với bánh không thể thích hợp hơn.

"Canh đậu xanh cũng rất ngon, còn có đậu đũa muối, ăn ngon thật."

Trong nhà không có rong biển, hôm nay Lâm Sở Trì nấu canh đậu xanh nguyên bản, uống vào ngọt thanh. Còn đậu đũa muối, đó là do chính tay cô muôi, ăn giòn tan, rất thích hợp giải ngấy.

Triệu Nguyệt thích ăn bánh đường, cón có đậu đũa muối và canh đậu xanh nên chỉ ăn năm miếng, cuối cùng thực sự ăn không vô mới đóng gói phần bánh còn lại.

Bạn cùng phòng nhìn ra mức độ cô ấy yêu thích bánh đường, trái lại cũng biết đủ, ăn xong hai cái cũng không ầm ĩ xin cô ấy nữa.

Hai cái bánh đường ngọt thêm chén canh đậu xanh, đậu đũa muối, thực ra bữa sáng như thế đã no rồi.

"Bữa sáng hôm nay ăn thật ngon miệng."

"Đáng tiếc Thất Thất không bán bữa sáng, nếu không tớ có thể đến đây ăn mỗi ngày."

"Nếu như lúc nào chị ấy cũng có thể bán bữa sáng, vậy sau này tớ cũng không ngủ nướng."

Triệu Nguyệt ăn hơi nhiều, bây giờ cả người đang trong trạng thái ăn tới mơ màng, chờ sau khi bạn cùng phòng trò chuyện một lát cô ấy mới từ từ đi qua, chỉ vào hộp giữ ấm rỗng trên bàn ra hiệu cho các cô ấy ai đi rửa sạch.

Dù sao cũng nhờ dính ánh sáng của cô ấy mới được ăn bữa sáng ngon như thế, bạn cùng phòng đương nhiên không nói hai lời, cầm hộp ấm thùng đi qua bồn nước bên cạnh rửa sạch sẽ.

Rửa hộp giữ ấm xong, Triệu Nguyệt cảm thấy không quá khó chịu nữa, mới mang qua trả Lâm Sở Trì.

Lâm Sở Trì nhận lấy hộp giữ ấm, biết một mình cô ấy ăn năm cái bánh đường, cũng không biết nói cô ấy cái gì mới phải.

Bình Luận (0)
Comment