Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 158 - Chương 158: Chương 158

Chương 158: Chương 158 Chương 158: Chương 158

Người bị bánh đường kích thích vị giác thèm ăn hiện tại càng đói bụng, nghe thấy thịt kho tàu đâu còn nhịn được nữa, dứt khoát chuẩn bị đi ăn cơm trước.

Quả nhiên, chờ khi đám người bọn họ đến nhà ăn, ngoài ô cửa số bảy đã xếp thành một hàng dài.

Lúc Triệu Nguyệt xếp hàng nhìn thấy bạn cùng phòng đã ngồi ở đó ăn cơm, đang ăn thịt kho tàu, lập tức đến gần muốn ăn ké một miếng.

Đều nói cắn người miệng ngắn, bắt người tay dài. Sáng sớm mới ăn bánh đường của cô ấy, dù cho bạn cùng phòng có đau lòng cho thịt kho tàu của mình vẫn phải chia một miếng cho cô ấy.

"Đây mới là chị em tốt của tớ." Sau khi Triệu Nguyệt ăn cho đỡ thèm thì vỗ bả vai cô ấy nói.

Buổi trưa, nhà ăn cũng rất nhiều người, khi đến buổi chiều càng có rất nhiều sinh viên đến đây sớm.

Trước đó Triệu Nguyệt đã chia sẻ chương trình biểu diễn đón tân sinh viên với Lâm Sở Trì, cô biết buổi lễ bắt đầu vào bảy giờ rưỡi tối, cho nên rất thấu hiểu đối với việc bọn sinh viên đều đến đây sớm.

Bình thường Lâm Sở Trì phải bận bịu đến hơn tám giờ, chờ khi thu dọn đồ đạc về nhà cũng đã gần chín giờ, ngày hôm nay hiếm khi thấy sau bảy giờ ở ô cửa đã không còn bao nhiêu sinh viên.

Lễ đón tân sinh viên chính là đón tân sinh viên khóa Mộc Thần, bởi vậy vừa qua bảy giờ, Lâm Sở Trì đã bảo cậu đến hội trường trước.

Lúc bảy giờ mười mấy phút, Lâm Sở Trì tự đi múc cơm, thấy trước ô cửa còn vài sinh viên, không khỏi hỏi: "Các em không cần tham gia lễ đón tân sinh viên à?"

"Không sao ạ, vẫn còn thời gian, chúng em có thể đóng gói vừa đi vừa ăn."

"Đúng, cũng không thể đói bụng xem lễ được."

Cuối cùng mấy sinh viên này không chỉ muốn ăn, còn quét sạch toàn bộ thức ăn còn dư lại trước ô cửa của Lâm Sở Trì. Đương nhiên, cũng do còn dư lại thức ăn không bao nhiêu, bọn họ cảm thấy mình có thể ăn hết, thêm vào cơ hội hiếm có cho nên mới dám như vậy.

Ô cửa khác đã sớm không còn sinh viên, bởi vậy dì Vương bọn họ thu dọn đồ đạc về nhà sớm, hoặc là đến hội trường tham dự buổi lễ.

Lâm Sở Trì đưa tiễn nhóm sinh viên cuối cùng, vốn cũng định đến hội trường xem biểu diễn, nhưng bên trong thực sự quá nhiều người, cô chờ không bao lâu cảm thấy chán phát sợ, cuối cùng vẫn đi ra.

Nghĩ đến trước đó Triệu Nguyệt đã nói buổi lễ có phát sóng trực tiếp, nói với cô

nếu như thực sự không rảnh có thể dùng điện thoại xem, cô bèn quay về nhà ăn vừa thu dọn đồ đạc vừa xem buổi lễ được phát sóng trực tiếp.

Lễ đón tân sinh viên của đại học H rất đẹp, hát, nhảy, kịch thậm chí ngay cả ảo thuật cũng có, Lâm Sở Trì ngồi ở trong nhà ăn xem rất vui vẻ.

"Thất Thất, còn cơm ăn không?"

Lâm Sở Trì không nghĩ tới bây giờ còn có sinh viên tới dùng cơm, kinh ngạc nói: "Hai người các em không tham gia lễ chào đón tân sinh viên à?"

"Chúng em năm tư, có đi hay không cũng không sao, xem điện thoại cũng giống vậy."

Trường học không ép buộc, mà năm tư thì có rất nhiều sinh viên đã đi ra ngoài thực tập càng không tham gia được, vì thế bọn họ không muốn đi sẽ không đi.

Lâm Sở Trì gật đầu tỏ vẻ đã biết, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ.

Trong phòng bếp vẫn còn ít cơm, có điều đã bán hết thức ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ còn lại khoai tây, cà tím còn có ít ớt và thịt.

Lâm Sở Trì nói mấy món cơm phần có thể làm cho bọn họ biết, hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, cuối cùng hai sinh viên lần lượt gọi khoai tây sợi chua cay và thịt xào ớt.

Ngược lại hai món này nấu rất nhanh, không bao lâu cô đã xào chín, dựa theo yêu cầu của bọn họ lần lượt thêm một nửa khoai tây sợi, một nửa thịt xào ớt lên cơm.

"Cảm ơn Thất Thất."

Hai sinh viên cũng biết giờ này dùng cơm thì hơi làm lỡ thời gian của cô, nhận được cơm phần đóng gói nói cảm ơn rồi chuẩn bị trở về ký túc xá ăn.

Lâm Sở Trì nhìn theo bọn họ rời đi, nghĩ lần này trong nhà bếp đến cơm cũng không còn, khó tránh khỏi lại có thêm sinh viên lại đây, vẫn nên về nhà thì tốt hơn, ngược lại xem phát sóng trực tiếp ở đâu cũng có thể xem.

Đương nhiên, trước khi về nhà cô còn phải mang cơm cho đám mèo trước.

Ngay khi cô đang chuẩn bị nấu cơm cho mèo, trước cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng hỏi thăm trầm thấp: "Xin hỏi bây giờ còn có thể ăn cơm không?"

Lâm Sở Trì theo bản năng quay đầu lại đối diện với khuôn mặt hơi quen thuộc, trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, thêm vào trước đây từng thấy dáng vẻ anh đeo kính một lần, bởi vậy rất nhanh đã nhớ ra anh là ai.

Cô cũng không theo đuổi thần tượng, cũng không có tôn sùng anh là thần tượng, nam thần như Triệu Nguyệt, vì lẽ đó dù cho nhận ra trong lòng cũng chỉ hơi tò mò vì sao anh lại ở trường học.

Bình Luận (0)
Comment