Triệu Nguyệt rõ ràng đã xem nhiều lần, lúc này còn tiếp tục xem chung với cô lần thứ hai, vừa xem vừa nói: "Chị xem những bình luận phía trước còn nói nhà ăn có thể ngon chỗ nào, kết quả chờ khi thấy cơm phần chị làm, còn không phải đều mất mặt cảm thán thật là thơm sao."
"Còn có bình luận phía sau của bọn họ nói muốn đến trường chúng ta ứng tuyển, quả thực cười chết em."
Lâm Sở Trì cũng nhìn thấy những nội dung bình luận đó, khóe môi hơi cong lên.
Chờ xem xong video, các cô cũng đã đến chỗ cũ cho mèo ăn. Triệu Nguyệt thu hồi điện thoại di động của mình sau đó mở miệng: "Phỏng vấn một chút, bây giờ chị có cảm tưởng gì?"
"Chị phải có cảm tưởng gì à?" Lâm Sở Trì vừa cho đám mèo ăn vừa hỏi ngược lại.
Trưa hôm nay lại có một trận mưa nhỏ, cũng may gần đấy có không ít ổ cho mèo sinh viên tự làm, đám mèo cũng không bị gió thổi mưa xối. Có điều dù vậy, lông trên người chúng nó trông vẫn không có xù xù như lúc trời nắng, trên mũi, trên mặt hơi dơ.
"Chị cũng quá lạnh nhạt, không hổ là người làm chuyện lớn." Triệu Nguyệt thấy cô không hề hưng phấn, lúc này duỗi ngón tay cái ra.
"Sao chị thành người làm chuyện lớn rồi."
Lâm Sở Trì bị cô ấy chọc cười, đồng thời lấy ra khăn ướt từ trong túi lau khuôn mặt bẩn của đám mèo.
Mèo ở trong tay cô cũng rất ngoan, dù cho đang ăn đồ ăn bị vuốt ve đụng chạm cũng không phản kháng, thậm chí còn chủ động ngẩng đầu.
Thực sự là một bé đáng yêu.
Lâm Sở Trì lau sạch mũi mèo, cảm thấy động vật nhỏ quả nhiên có thể làm người ta sung sướng.
"Ăn cơm là chuyện lớn của đời người, người có thể nấu ra món ngon như chị còn không phải chính là người làm chuyện lớn sao?" Triệu Nguyệt nói xong ở ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cầm khăn giấy ướt lau giúp.
Đương nhiên, cô ấy chỉ dám chạm những con mèo có tính cách vô cùng dịu ngoan, còn như Xấu Xa, hoặc là những con mèo bảo vệ thức ăn canh chừng cô ấy cũng không dám tùy tiện chạm vào.
Cho mèo ăn xong, lau cho đám mèo sạch sẽ, Lâm Sở Trì vẫn lấy ra cá khô, thịt khô cho chúng nó ăn.
Lúc đám mèo đang ăn ngon lành, Triệu Nguyệt đã chuẩn bị từ sớm cười móc ra bình của mình.
"Em rửa tay chưa?" Lâm Sở Trì thấy cô ấy vừa nãy vuốt mèo giờ lại ăn đồ ăn vặt, quay đầu nhắc nhở một câu.
"Em dùng khăn ướt khử trùng lau tay rồi."
Triệu Nguyệt nói xong tiếp tục gặm thịt khô, nhìn còn ăn ngon hơn đám mèo.
Nói thật, thịt khô bỏ thêm gia vị trong tay cô ấy quả thật thơm hơn ngon hơn thịt khô nguyên vị, không bao lâu đã hấp dẫn sự chú ý của đám mèo.
Chúng nó đã ăn hết thịt khô được chia, bình trong tay Triệu Nguyệt vẫn còn cả bình, đáng giận nhất là cô ấy còn cố ý ăn phát ra tiếng rất lớn.
"Em biết rõ Xấu Xa thù dai còn chọc giận nó." Lâm Sở Trì thấy cô ấy cố ý khiến mèo thèm, giọng điệu lộ ra bất đắc dĩ.
Triệu Nguyệt lộ vẻ mặt vô tội nói: "Em chỉ ăn thịt khô của em mà thôi, đâu có chọc giận nó."
Cô ấy cũng chỉ ỷ vào Lâm Sở Trì ở đây, đám mèo không dám cướp của cô ấy, nếu như đổi thành một mình cô ấy ở đây, sớm đã đóng chặt bình nhanh chân chạy biến.
Đáng tiếc, cô ấy đánh giá sai một chuyện, đám mèo không dám cướp của cô ấy, không có nghĩa là người cũng không dám cướp của cô ấy.
"Triệu Nguyệt Nguyệt giỏi thật đó, lại trốn chúng tớ ăn mảnh."
Một hai ngày trước bạn cùng phòng ngửi thấy mùi cực kỳ thơm ở ký túc xá, hỏi là ai đang ăn đồ ăn lại không có ai trả lời, chỉ có thể sống chết mặc bay, hiện tại coi như để cô ấy bắt tại trận rồi.
"Khặc."
Triệu Nguyệt nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng, suýt chút nữa bị thịt khô trong miệng làm sặc, ho khan hai tiếng mới hỏi tại sao các cô ấy ở đây.
"Chúng tớ cũng không phải người vô lương tâm như cậu, chỉ biết ăn một mình thôi."
"Đúng vậy, chúng tớ không thấy cậu, đi ra ngoài ăn xiên nướng còn nhớ mang cho cậu, cậu thì sao?"
Các cô ấy nghĩ Triệu Nguyệt gần đây thích đi cho mèo ăn, còn cố ý vòng tới bên này về ký túc xá, nghĩ nếu như nửa đường gặp được cô ấy là tốt nhất, đỡ phải để lâu không giòn nữa.
Triệu Nguyệt bị các cô ấy dạy bảo mà chột dạ, đặc biệt là lúc thấy các cô ấy mang đồ chiên về cho mình thật, vội nhịn đau hai tay dâng thịt khô.
"Vậy còn tạm được."
Bạn cùng phòng không khách sáo lấy bình đi, chia ra cho mỗi người ăn.
Triệu Nguyệt che ngực âm thầm đau lòng, biết một khi đưa thịt khô nhất định sẽ một đi không trở lại, vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Tớ cất giữ rất lâu cũng không nỡ ăn, các cậu ăn tiết kiệm chút." Dù sao cô ấy ngại làm phiền Lâm Sở Trì, cũng chỉ thỉnh thoảng thừa dịp lúc cô làm thịt khô cho đám mèo mới có thể ăn ké một ít.
Bạn cùng phòng nghe vậy, cùng nhau liếc mắt nhìn cô ấy một cái.