“Vậy sườn xào chua ngọt và bạn gái, cho cậu chọn, cậu chọn cái nào.”
Ừm.
Mới đầu nam sinh chưa phản ứng kịp, đợi khi đối mặt với gương mặt tươi cười, đôi mắt cong cong của cô ấy, trong đầu linh động, cuối cùng nhanh nhạy đáp: “Bạn gái.”
Cậu ấy nói xong trực tiếp đặt đũa xuống muốn đẩy cơm tới trước mặt cô ấy, nhưng nghĩ tới đây là cơm mình đã ăn qua lại vội vàng kéo về, cuối cùng lắp bắp nói: “Tôi tôi đi mua thêm một phần cho cậu.”
Y Y bị dáng vẻ luống cuống của cậu ấy thuyết phục, trực tiếp che miệng cười.
Cô ấy cười xong dỗi một câu: “Cậu đúng là đồ ngốc.”
Lúc này nam sinh lại có hơi không chắc chắn ý của cô ấy vừa nãy có phải giống như mình nghĩ không, chậm rãi gọi cô ấy: “Y Y.”
Thấy dáng vẻ bị mình bắt nạt của cậu ấy, Y Y dứt khoát đứng dậy ngồi sang bên cạnh cậu ấy, nắm tay trái của cậu ấy nói: “Gọi cái gì mà gọi, còn không mau ăn cơm.”
Nam sinh vô thức nắm ngược tay của cô ấy, cảm thấy nhịp tim lập tức tăng nhanh, vô thức cầm đũa rỗng đưa vào miệng.
“Nói cậu ngốc cậu còn ngốc thật, đũa có gì ngon chứ.” Y Y nói xong buông tay của cậu ấy ra, đề phòng cậu ấy ngay cả cơm cũng không ăn được.
“Vậy cậu còn muốn ăn không, tôi đi mua thêm một phần cho cậu.”
“Không cần, dạ dày của tớ không lớn như thế, buổi tối chúng ta cùng nhau tới ăn đi.”
“Được.”
Ăn cơm kết quả thành công thoát ế với bạn nữ mình thích, trong lòng nam sinh vui như bắn pháo hoa, sườn xào chua ngọt vốn đã ngon ăn vào miệng càng thêm ngọt ngào.
“Sao tôi cảm thấy ăn sườn xào chua ngọt mà trong lòng vẫn có chút đắng.”
Các cẩu độc thân xung quanh phát hiện chăm chỉ ăn cơm còn có thể ăn được cẩu lương, cảm thấy sườn xào chua ngọt cũng không ngọt vào lòng được.
“Có gì đáng ngưỡng mộ, một mình ăn sườn xào chua ngọt không ngon sao, dù sao sườn xào ngon như vậy tôi không nỡ chia sẻ với người khác.”
“Cậu đúng là ế dựa vào thực lực.”
“Ế thì làm sao, nếu có thể ăn được sườn xào chua ngọt ngon như vậy mỗi ngày, tôi nguyện ế mười năm.”
“Sao cậu không nói cả đời, sườn xào chua ngọt ngon như vậy lẽ nào không xứng để cậu ế cả đời sao?”
“Quá mười năm tôi cũng không để ý, nhưng tôi sợ bị cha mẹ tôi đánh chết.”
Đùa thì đùa, nói thật ăn sườn xào chua ngọt chua ngọt vừa miệng, cho dù cặp tình nhân rải cẩu lương, mức độ tổn thương của họ cũng được giảm thấp không ít, dù sao thì cẩu lương đâu ngon bằng sườn.
“Nước sốt chua ngọt trong sườn này trộn cơm quá ngon, lần đầu tiên phát hiện cơm vị ngọt có thể ngon như thế.”
“Quả thực rất ngon, tôi muốn đi thêm chút cơm, các cậu muốn không.”
“Tôi còn muốn ăn thịt, hay là tôi đi lấy thêm phần cơm chúng ta chia nhau.”
“Tôi cảm thấy được.”
Hai phần có thể ăn không hết, nhưng sườn ngon như vậy, một phần rưỡi không thành vấn đề, hai người đoàn kết, dứt khoát bưng bát đi xếp hàng lại.
Họ vừa xếp hàng chưa lâu, sinh viên tới sau không nhịn được bóc phốt: “Bọn tôi còn chưa ăn được, các cậu lại muốn ăn phần thứ hai, quá đáng rồi đó.”
“Vậy cũng hết cách, ai bảo các cậu ăn cơm không tích cực.”
Nói xong cậu ấy múc liền hai vá cơm lớn, nhìn tướng ăn là biết cơm phủ sườn xào chua ngọt trong bát ngon cỡ nào.
“Nếu không phải có việc, cậu tưởng bọn tôi không muốn ăn cơm tích cực chút sao.”
Trong hương thơm của nước sốt chua ngọt, giờ cơm trưa dần trôi qua, các sinh viên ăn no uống đủ trước khi đi còn không quên đến ngoài cửa sổ xác nhận một chút.
“Thất Thất, sườn xào chua ngọt này là giới hạn trong lễ độc thân hay là sau này đều sẽ có.”
Rất rõ ràng, họ đã thích mùi vị chua ngọt vừa miệng của món sườn xào chua ngọt, sợ hết hôm nay sẽ không ăn được nữa.
“Yên tâm, ngày mai vẫn còn.”
Lâm Sở Trì nói xong, các sinh viên mới yên tâm rời đi, trước khi đi đều nhao nhao khen sườn xào chua ngọt do cô nấu ngon.
Cô cười tiếp nhận lời khen của các sinh viên, thu dọn đồ xong liền bắt đầu hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi của mình.
Từ sau ngày đến thư viện cùng Triệu Nguyệt, cô dạo bộ bên hồ xong là thích đi vào trong ngồi, dù sao thì thời tiết cũng trở lạnh, trong phòng luôn thoải mái hơn bên ngoài.
Nhưng hôm nay ánh nắng không tệ, cô không đến thư viện nữa mà ngồi bên hồ phơi nắng.
“Vẫn là Thất Thất chị biết hưởng thụ.”
Lâm Sở Trì vừa mới phơi nắng chưa lâu, bên cạnh đã có thêm một người.
Triệu Nguyệt nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài nói: “Buổi trưa ở căn tin, em suýt ăn mất ngon.”