Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 190 - Chương 190: Chương 190

Chương 190: Chương 190 Chương 190: Chương 190

Biết hôm nay chỉ bán buổi trưa, chỉ cần là sinh viên không có tiết buổi sáng đều tới sớm xếp hàng, còn chưa tới giờ cơm, trong nhà ăn đã bị người xếp hàng chen đầy.

“Vãi chưởng, hàng này vòng thêm hai vòng nữa là xếp tới cổng rồi.”

“Đừng có vãi gì nữa, còn không mau đi xếp hàng.”

Trong lúc hai người họ nói chuyện, nhìn thấy phía sau hàng lại có thêm mấy người, vội vàng nhấc bước chạy lên.

“Đậu mé, đừng có đi sang đây nữa, vào cửa là có thể xếp hàng ngay rồi.”

Người tới đằng sau vừa bước vào cổng đã nhìn thấy đuôi hàng, vừa cảm thán vừa vội vàng đi lên vài bước gia nhập vào trong.

Thực ra có thể xếp hàng dài như thế chủ yếu là do họ đều tới quá sớm, nếu không đợi Lâm Sở Trì nấu ăn xong, múc cơm rất nhanh, hàng ngũ cũng không dài tới mức xếp tới tận cổng nhà ăn.

Nhưng hôm nay không phải là tình huống đặc biệt sao, đều biết chiều không có cơm ăn, nếu buổi trưa không ăn thì cả ngày không ăn được cơm phủ ngon như vậy, ai có thể chịu được.

Có sinh viên xếp phía sau nhìn hàng dài phía trước, cảm thấy cảnh tượng này cũng được coi là hiếm, trực tiếp cầm điện thoại lên quay lại.

Khi cậu ấy đăng video lên vòng bạn bè, bạn bè còn tưởng cậu ấy mỗi ngày ăn cơm ở trường đều phải xếp hàng dài như vậy, lần lượt xót cho cậu ấy, đặc biệt là cha mẹ, trực tiếp gửi bao lì xì bảo cậu ấy ra ngoài mua cơm ăn.

Cậu ấy không ngờ còn có chuyện tốt này, vội vàng nhận lì xì rồi mới giải thích ở khu bình luận.

Bạn bè người thân đọc giải thích xong, đều không hiểu cơm phủ có ngon mấy cũng có thể ngon tới tận đâu chứ.

Thật sự ngon, còn ngon hơn món ăn ở khách sạn lúc tổ chức tiệc mừng con đỗ đại học nữa, đợi con chia sẻ cái video cho mọi người xem.

Nói xong, cậu ấy trực tiếp chia sẻ video hai lần livestream của Du Du trong nhóm gia đình.

Người thân họ hàng xem xong, các trưởng bối thì đỡ một chút, cùng lắm chỉ khen đồ ăn ở trường cậu ấy ngon, người cùng lứa với cậu ấy thì rất ngưỡng mộ, còn bày tỏ muốn đến trường cậu ấy ăn cơm.

Nếu không ngại xếp hàng, hoan nghênh các cậu tới, không nói nữa, sắp tới lượt tôi rồi.

Theo mùi thơm của các loại cơm phủ lan khắp nhà ăn, đã có không ít học sinh gọi được cơm bắt đầu ăn.

“Cậu điên rồi, hai suất cơm đã có thể no chết rồi, cậu lại gọi tới ba suất.”

Nếu chỉ gọi một phần cơm ba phần đồ ăn còn có thể hiểu, trực tiếp gọi ba suất cơm phủ, thật sự không phải lượng cơm mà người bình thường có thể ăn hết.

“Cậu mới điên, tôi định ăn một nửa để dành một nửa, còn lại hâm nóng lên tối ăn tiếp.”

Bây giờ với thời tiết này, cho dù không có tủ lạnh thì cơm cũng có thể để tới tối, tới lúc đó bỏ chút tiền tới cửa hàng tiện lợi mượn lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn liền, còn không phải rất ngon sao.

“Đậu mé, sao lúc nãy cậu không nhắc nhở tôi.” Cậu ấy nói xong, trực tiếp bưng cơm đi xếp hàng lại, định mua thêm một suất để dành tối ăn.

Cũng không trách họ làm như vậy, thực sự thi thoảng ăn cơm cũng là vấn đề khó, mỗi khi tới giờ cơm suy nghĩ ăn gì đã lãng phí rất nhiều tế bào não, khó khăn lắm mới có cửa sổ mỹ vị như cửa sổ số 7, cơm phủ bên trong nhắm mắt chọn cũng sẽ không sai, rất nhiều người đã không muốn phí đầu óc nghĩ phải ăn gì nữa rồi.

May mà người nghĩ tới mua trước phần cơm tối không nhiều lắm, mà người nghĩ tới để đề phòng bị chửi hội đồng cũng không dám nói công khai, cho nên người có sao học vậy không nhiều, nếu không buổi trưa rất nhiều người xếp hàng cũng không ăn được cơm.

Nhưng cho dù như vậy, trưa nay Lâm Sở Trì cũng bận muốn chết, dùng hết tất cả nguyên liệu trong bếp mới kết thúc kinh doanh, mà lúc này đã khoảng ba giờ rưỡi.

Lâm Sở Trì thở phào một hơi, cầm điện thoại lên mới phát hiện mấy phút trước Cố Hoài Dục đã gửi tin nhắn nói anh đã tới trường, cô trả lời bảo đối phương đợi một lát rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đợi cô thu dọn xong, từ nhà ăn đi ra, nhìn một cái đã chú ý tới Cố Hoài Dục ở gần đó.

Hai người chào nhau rồi cùng tới chỗ đỗ xe, trên đường rất nhiều sinh viên nhìn thấy Lâm Sở Trì bèn chào cô, không tránh khỏi sẽ chú ý tới người bên cạnh cô.

“Ể, Thất Thất đây là bạn chị sao, trông hình như hơi quen mắt.”

Cũng chính vì Cố Hoài Dục không thường xuất hiện trên màn ảnh, cộng thêm khi anh tới trường cố ý đeo kính, khá kín tiếng nên mới không khiến các sinh viên chú ý.

Nhưng tốt xấu gì anh cũng là một danh nhân, thậm chí từng tới trường làm tọa đàm, các sinh viên nhìn kỹ anh cảm thấy quen mắt cũng rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment