Sau đó Ngô Sáng Hữu ở bên ông cụ, anh nghĩ ngợi lại quay lại nhà bếp.
Trong bếp, theo thỉnh cầu của hai người Cao, Hoàng, Lâm Sở Trì nấu lại một phần thanh ngư ngốc phế.
“Có muốn nếm thử không?” Lâm Sở Trì thấy anh tới thuận miệng hỏi.
Vừa nãy Cố Hoài Dục rất có hứng thú với món ăn này, gật đầu nhận thìa do cô đưa tới nếm thử.
Trước đó, anh không hiểu vì sao ông cụ Ngô nhắc tới món ăn này chỉ nhớ chữ mềm, đợi khi cảm nhận được gan cá tan trong miệng, khiến người ta chưa tận hứng, hồi vị vô biên, quả thực khiến người ta khó mà quên.
“Chính là vị này, nước sốt đậm vị, mềm như óc tủy, ăn vào còn ngon béo hơn cả gan ngỗng.”
“Quả nhiên là mỹ vị nhân gian, so với món ăn này, gan ngỗng cũng chẳng là gì.”
So với Cố Hoài Dục, hai người Cao, Hoàng vô cùng kích động.
“Đầu bếp Lâm, sư phụ của cô là ai.”
“Là ông nội tôi.”
“Hóa ra là kế thừa gia đình, chẳng trách cô còn trẻ mà tay nghề đã tốt như thế, cách dùng dao đó, không có mấy chục năm tuyệt đối không học ra được.”
Khi họ hỏi thân phận của ông nội cô, dĩ nhiên Lâm Sở Trì không thể nói ông nội trước khi xuyên không, chỉ có thể nói ông nội của nguyên thân.
Ông cụ Lâm cũng là đầu bếp lợi hại, nhưng danh tiếng của ông ấy cũng không lớn tới mức ai ai cũng biết, ít nhất, hai người Cao, Hoàng không biết.
Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, hai người Cao, Hoàng cũng muốn thể hiện tay nghề trước mặt cô, tốt xấu cũng cho cô biết, họ có thể làm đầu bếp riêng ở nhà họ Ngô cũng có vài phần bản lĩnh thật trên người.
Do nấu thanh ngư ngốc phế, khiến bây giờ trong bếp có rất nhiều cá trắm được làm thịt xong, để không lãng phí, bữa tối hôm nay chính là bữa tiệc toàn cá.
Cố Hoài Dục cảm thấy nhìn cô nấu ăn là một loại hưởng thụ, nếm thanh ngư ngốc phế xong cũng không đi.
Vốn dĩ anh còn muốn hỗ trợ, dù sao thì không giúp được nấu nướng, giúp đưa đồ không thành vấn đề, kết quả phát hiện hình như không giúp được gì, bởi vì cả quá trình cô nấu ăn giống như có tiết tấu của riêng mình.
Phát hiện giúp đỡ ngược lại sẽ ảnh hưởng tiết tấu của cô, Cố Hoài Dục tự giác lùi lại vài bước, đáy mắt lộ ra vài phần ánh sáng.
Nói thật, cũng không biết có phải vì anh ít kiến thức không, thật sự là lần đầu tiên phát hiện có người nấu ăn còn có thể mang theo tiết tấu, thậm chí khiến anh có ảo giác nghe thấy tiếng nhạc.
Anh dùng đáy mắt quét qua hai vị đầu bếp còn lại, phát hiện tuy động tác của họ cũng rất nhanh nhẹn nhưng không có tiết tấu như trên người Lâm Sở Trì.
Đại khái là cảm thấy thú vị, Cố Hoài Dục luôn đặt mắt lên người Lâm Sở Trì, trong đầu thậm chí còn xuất hiện một số linh cảm giai điệu.
Lâm Sở Trì múc cá kho ra liền chú ý tới ánh mắt chuyên chú của anh, vô thức cảm thấy anh đói, trực tiếp đựng hai miếng cá lẻ cuối cùng trong nồi vào bát nhỏ đưa tới.
Dưới phông nền của bát sứ trắng, miếng cá kho trông càng thêm rực rỡ mê người.
Cố Hoài Dục chỉ có khi bé bà nội còn sống mới có đãi ngộ ăn vụng này, sau khi hơi mất tập trung mới nhận bát từ trong tay cô.
Cá kho không mềm như thanh ngư ngốc phế, nhưng rất ngon, bề mặt cá đậm vị thơm mềm, thịt cá bên trong mềm mại thấm vị.
“Tôi nói sao lại không thấy cậu đâu, hóa ra là trốn ở đây ăn vụng.”
Xác định sức khỏe của ông nội không có vấn đề gì, Ngô Sáng Hữu cũng yên tâm, cũng không tiện bỏ mặc Cố Hoài Dục, kết quả tìm trong tìm ngoài một vòng mới phát hiện anh lại chui vào trong nhà bếp.
“Tôi đang thử món.” Thử món sao có thể tính là ăn vụng.
Cố Hoài Dục nói xong liền tiếp tục ăn.
Nhìn thấy anh ăn ngon như thế, Ngô Sáng Hữu cũng hơi thèm, nhịn mãi cuối cùng vẫn không nhịn được, cũng nếm thử.
Chẳng trách anh ta không kiềm chế được, thực sự tay nghề của Lâm Sở Trì quá tốt, cộng thêm trước đó anh ta bị món thanh ngư ngốc phế làm cho thèm nhỏ dãi, bây giờ sao có thể nhịn được nữa.
“Đây đúng là đầu bếp cậu mời từ nhà ăn trường về à.” Ngô Sáng Hữu nhớ tới lời anh nói trước đó, có hơi khó tin, nhà ăn trường lại có đầu bếp giỏi như vậy sao.
“Đương nhiên.”
“Tay nghề tốt như vậy, ở trường đại học đáng tiếc quá, cô ấy có suy nghĩ làm đầu bếp riêng hoặc nếu cô ấy muốn đến khách sạn năm sao, tôi cũng có thể giới thiệu giúp cô ấy.”
Cố Hoài Dục ung dung giải quyết xong cá kho trong tay, đặt bát đũa xuống mới nhìn anh ta: “Mỗi ngày chú họ của tôi đều trông đến chỗ cô ấy ăn cơm.” Lời phía sau anh không nói, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Hóa ra là đầu bếp trong trường chú Cố, tôi nói sao cậu bỗng nhiên quên được đầu bếp nhà ăn.”