Vốn học sinh đại học H cho rằng bài đăng chia sẻ trong diễn đàn chỉ là một trường hợp, không nghĩ tới thời đại có không ít tên mặt dày, thế mà lục tục có học sinh trường ngoài ngồi xổm ở cửa nhà ăn mượn thẻ ăn cơm.
Mặc dù không ít người trên diễn đàn đều phun nước bọt vấn đề cho người ngoài mượn thẻ ăn cơm, nhưng lúc thấy người ta khách sáo đến trước mặt hỏi mượn, phần lớn mọi người đều ngại từ chối.
"Cảm ơn, cậu thật tốt."
"Không có gì, chỉ là mượn thẻ cơm mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn." Tôn Hạo Đạt nói xong lập tức hỏi, "Cậu học trường nào?"
Khi biết được nữ sinh mượn thẻ ăn cơm của mình là sinh viên trường kế bên, thái độ của cậu ta càng thêm nhiệt tình.
Vương Hạ và hai người bạn cùng phòng khác đi phía sau bọn họ, không nhịn được nhỏ giọng phun nước bọt: "Tại sao người tớ gặp là con trai, người tìm lão Nhị là con gái chứ."
"Tớ càng muốn hỏi ký túc xá của chúng ta gặp vận may gì, sao đã có hai người tìm đến cửa mượn thẻ ăn cơm, kế tiếp không phải đến phiên tớ và lão Tam đấy chứ?"
Khi đang nói chuyện bọn họ đã tiến vào nhà ăn, ngày hôm nay người bên trong vẫn rất nhiều.
Nữ sinh trường kế bên tên Mạnh Âm, cô ấy cũng không phải chỉ bởi vì thích ăn mới lại đây, chủ yếu vẫn là sau khi xem video của Du Du nghĩ nếu quả thật ngon như vậy, có lẽ em gái mình có thể ăn được cho nên mới phải mặt dày lại đây mượn thẻ người ta.
Tôn Hạo Đạt thấy cô ấy đứng xếp hàng nửa ngày cuối cùng chọn cơm trứng xào cà chua, chủ động đề cử: "Sao bạn không ăn thịt Thất Thất làm, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt nữa đều cực kỳ ngon."
"Tớ muốn nếm thử trứng xào cà chua trước." Thực ra Mạnh Âm vẫn là suy xét đến tình trạng cơ thể hiện giờ của em gái mình không thể ăn quá dầu mỡ, bấy giờ mới cố ý chọn trứng xào cà chua.
Cô ấy làm sao không ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cơm thịt kho tàu chứ, chỉ là lúc này ở trong lòng cô ấy, vẫn là em gái quan trọng hơn hưởng thụ mỹ thực.
Tôn Hạo Đạt nghe vậy không nói gì nữa, dù sao tuy thịt ngon, nhưng mùi vị của trứng xào cà chua cũng không kém.
Trứng xào cà chua là món ăn rất bình thường, dù là trong nhà hay là quán ăn bên ngoài đều có thể thấy, món ăn này làm không khó, nhưng muốn làm đến độ kinh động như gặp người trời cũng không dễ dàng.
Trước đây Mạnh Âm từng ăn không ăn ít trứng xào cà chua, nhưng cũng chưa từng thấy trứng xào cà chua đẹp như món trước mặt, không chỉ nhìn mê người, mùi thơm càng làm người ta thèm thuồng.
Cô ấy dùng đũa gắp lên một ít bỏ vào trong miệng, bên trong vị cà chua nồng nặc có thể nếm được độ tươi của trứng gà, sau khi nuốt xuống có thể nếm ra ít vị ngọt, hương vị vô cùng phong phú.
Một miếng trứng xào cà chua vào bụng, trong nháy mắt cô ấy đã có cảm giác thèm ăn, con mắt thoáng chốc hơi sáng lên.
Mạnh Âm có một cảm giác trong lòng, cơm trứng xào cà chua kích thích vị giác lại ngon như thế, em gái nhất định có thể ăn được.
Trưa hôm nay, Tôn Hạo Đạt gọi cơm sườn xào chua ngọt, sau khi cậu ta gặm xong hai miếng xương sườn ngoài giòn trong mềm ánh mắt chú ý tới viền mắt cô ấy dường như hơi đỏ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nghĩ nàng chẳng lẽ ăn trứng xào cà chua ngon quá tới khóc?
Cũng may cậu ta chỉ nghĩ thôi, không hỏi thẳng ra, rất nhanh đã tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.
Sau khi cơm trưa kết thúc, Mạnh Âm lại mượn thẻ ăn cơm của Tôn Hạo Đạt đóng gói một phần cơm trứng xào cà chua, cũng chuyển hai phần tiền cơm cho cậu.
"Ngày hôm nay thực sự cám ơn cậu."
Tôn Hạo Đạt thấy cô ấy khách sáo như vậy, gãi đầu nói: "Khách sáo cái gì, chỉ là mượn thẻ thôi."
Mạnh Âm là người địa phương, cô ấy cầm cơm phần đã được đóng gói vội vã bắt xe về nhà.
Lúc cô ấy đi ra từ đại học H, sắc trời cũng đã bắt đầu tối lại, sau khi về đến nhà thì trời tối thui.
Nhà họ Mạnh.
Đang giờ cơm, trên bàn nhà họ Mạnh bày ra ba món một canh mặn chay kết hợp, thế nhưng thẳng đến khi cơm tối kết thúc cũng không ăn bao nhiêu.
"Ôi."
Mẹ Mạnh nhìn cơm nước trên bàn, mặt ủ mày chau thở dài.
"Đừng sốt ruột, từ từ sẽ tốt đẹp lên." Trong lòng cha Mạnh cũng khó chịu, lúc này vẫn phải an ủi vợ.
Mẹ Mạnh nghĩ đến lời bác sĩ nói, trong giọng nói đã lộ ra sự nức nở: "Em làm sao có thể không sốt ruột?"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bà ấy theo bản năng đứng dậy đi tới, trước khi mở cửa còn không quên lau khóe mắt.
"Âm Âm, sao con trở về rồi?"
"Mẹ, con xách cơm phần ngon lành về cho em gái, để em ấy thử xem có thể ăn được hay không?"
"Giờ em gái con không thấy ngon miệng." Mẹ Mạnh nghĩ đến con gái nhỏ vừa nãy ăn chưa được hai ngụm cơm đã phun ra hết, khóc không thành tiếng.