Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 206 - Chương 206: Chương 206

Chương 206: Chương 206 Chương 206: Chương 206

Cơm trứng xào cà chua được hâm nóng lại đã hơi giống cơm trộn, có điều cơm nhuộm thành màu cà chua còn có trứng gà vàng nhạt trông vẫn rất hấp dẫn.

Nhạc Nhạc nhìn thấy cơm, theo bản năng hơi buồn nôn, nhưng mà chờ khi ngửi thấy mùi thơm của trứng xào cà chua, cảm giác bài xích lập tức giảm đi rất nhiều.

Mà chờ khi cơm phần được đưa tới, cô bé nhận lấy muỗng ăn miếng đầu tiên, trong đầu lập tức bị món trứng xào cà chua mỹ vị lấp kín.

Thực ra bác sĩ nói cô bé vừa ăn là nôn có nguyên nhân phần lớn là do tác dụng tâm lý, hiện tại cô bé không có tâm tư dư thừa suy nghĩ những thứ ngổn ngang kia, đương nhiên sẽ không vừa ăn đã nôn.

Mạnh Âm và cha Mạnh mẹ Mạnh đều nhìn chằm chằm cô bé, thấy cô bé ăn xong hai muỗng cũng không có chuyện gì, trong mắt tràn ra chút vui sướng, có điều cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ lo vừa nói chuyện đã phá hoại cảm giác thèm ăn của cô bé.

Cuối cùng Nhạc Nhạc ăn hết một muỗng nữa, phát hiện mình không muốn ói, có hơi ngạc ngạc lại vui sướng ngẩng đầu: "Con không có nôn ra."

"Chị đã nói em không có chuyện gì mà, chỉ là lúc trước cơm không ngon mà thôi, giờ có đồ ăn ngon là tốt lên rồi." Vì cổ vũ tinh thần của cô bé, Mạnh Âm lộ vẻ đã sớm biết.

"Quả thật, cơm trứng xào cà chua này ngon thật." Nhạc Nhạc cảm thấy từ nhỏ đến lớn cô bé cũng chưa từng ăn trứng xào cà chua ngon như vậy, đồng thời, cô bé có hơi thèm ăn chợt nhớ tới những cơm phần khác trong video.

Đối với cô bé lúc khỏe mạnh mà nói, một phần cơm như vậy cô bé có thể ăn hết, nhưng bây giờ đã quá lâu không ăn cơm ngon, dạ dày đói bụng nên nhỏ lại, mới ăn nửa chén cũng đã no.

"Con không ăn nổi nữa." Nhạc Nhạc nhìn phần còn dư trong chén cảm thấy khá đáng tiếc.

Cô bé có thể ăn nửa chén cơm cũng đã có thể làm cho mẹ Mạnh vui muốn chết, lúc này an ủi: "Không sao, mẹ giữ lại sáng sớm ngày mai hâm nóng cho con ăn."

Nhạc Nhạc gật đầu, có thể là rất lâu không ăn no, cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến.

Chờ khi cô bé nằm xuống một lần nữa, những người khác trong nhà đều lộ nụ cười rời khỏi căn phòng.

"Anh thiếu đánh có phải không?" Mẹ Mạnh thấy chồng lại ăn vụng cơm thừa của con gái, duỗi tay muốn đánh ông ấy.

Cha Mạnh: "Anh chỉ nếm thử xem là mỹ vị gì khiến Nhạc Nhạc của chúng ta bỗng nhiên có khẩu vị."

Mạnh Âm thấy vậy, nói cho bọn họ biết cơm phần này mua từ đâu, còn nói ngày mai sẽ nghĩ cách đi mượn thẻ ăn cơm của người ta, để mỗi ngày em gái đều có thể ăn cơm nhà ăn.

"Không cần con đi mượn, cha có bạn học cũ làm việc ở đại học H, lát nữa để cha gọi điện thoại cho cậu ta." Cha Mạnh nghe là đại học H lập tức nói.

Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nháy mắt đã qua một nửa tháng mười hai.

Một tuần trước Đông Chí, bọn sinh viên dồn dập chạy đến ô cửa số bảy bày tỏ ý nghĩ với Lâm Sở Trì rằng bọn họ muốn ăn sủi cảo.

"Đông Chí sao có thể không ăn sủi cảo chứ Thất Thất, chị nấu ít sủi cảo cho chúng em nhé."

"Đông Chí ăn sủi cảo là truyền thống của nước ta, Thất Thất hẳn sẽ ủng hộ nhỉ?"

"Nghe tới sủi cảo mà nước miếng em cũng sắp chảy xuống."

Lâm Sở Trì nghe bọn họ đều kêu muốn ăn sủi cảo, cười nói: "Không phải trong nhà ăn có bán sủi cảo sao?"

"Nhưng em muốn ăn sủi cảo chị làm."

"Thất Thất tốt, chị tốt nhất, khi khác không nói, ngày Đông Chí chị gói ít sủi cảo có được không?"

"Em không muốn ăn sủi cảo người khác làm, chỉ muốn ăn của Thất Thất làm."

Đối với bọn sinh viên mà nói thực ra trọng điểm không phải ăn sủi cảo, dù sao sủi cảo ở đâu cũng có thể ăn, chủ yếu vẫn là muốn ăn sủi cảo cô làm.

Hơn một nửa học kỳ trôi qua, bọn sinh viên đã thành fan não tàn của cô, nhận định chỉ cần là đồ ăn của làm, vậy bảo đảm không sai được.

"Ngày Đông Chí các em không ăn cơm à, một mình chị cũng không có cách vừa nấu cơm vừa gói sủi cảo." Lâm Sở Trì nói.

"Sủi cảo chính là món chính, mỗi ngày chúng em đều ăn cơm, không thiếu một ngày đó."

Bình Luận (0)
Comment