Lâm Sở Trì làm bò kho xong chia khắp nơi một phần, cuối cùng phần còn dư lại được cô mang theo về nhà cùng với cherry mà Cố Hoài Dục đưa hồi trước.
Hơn hai tháng không về nhà, cô vốn định thừa dịp tết Nguyên Đán lần này bộc lộ tài năng, kết quả mẹ Lâm hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Mẹ Lâm không phải không biết con gái giỏi nấu nướng, nhưng là một người mẹ, so với thỏa mãn dục vọng ăn uống, bà càng thương con gái hơn, nghĩ đến mỗi ngày cô khổ cực nấu ăn ở nhà ăn cho bọn sinh viên, hiếm khi được nghỉ về nhà, nói cái gì cũng không cho cô tiến vào nhà bếp nữa.
Thế nên trong kỳ nghỉ Nguyên Đán, món ăn duy nhất do cô làm ở trên bàn chỉ có hai hộp thịt kho mang từ trường học về.
Lễ Quốc Khánh lúc đám cưới của nhà họ Ngô cô cũng đã từng làm bò kho, lúc đó cha Lâm cũng rất thích, đồng thời còn hơi chưa đã thèm, lúc này nhìn thấy trên bàn có bò kho, ông ấy làm lơ những món khác trên bàn.
"Sao hả, tôi nấu ăn khó ăn thế hả? "
Mẹ Lâm nhìn thấy ông chỉ chọn thịt bò ăn, chê ông cũng không biết chừa một ít cho con gái, vừa nói vừa gắp vào trong chén con gái.
"Mẹ ơi mẹ ăn đi, con đã ăn bò kho rồi." Lâm Sở Trì cũng không phải đã ăn rồi thật, chỉ là cô có tay nghề nên muốn ăn lúc nào cũng được, không muốn để mẹ Lâm quá săn sóc cô.
Cô dứt lời, cha Lâm vừa gắp một đũa trứng xào rau hẹ vừa nói: "Tôi cũng không nói bà nấu khó ăn, không dễ gì con gái mới về, bà đừng cứ muốn cãi nhau với tôi."
"Ai muốn cãi nhau với ông?" Mẹ Lâm tức giận lườm ông một cái.
Hai vợ chồng cũng không phải có cái mâu thuẫn gì, chủ yếu là trước đây ở nhà ăn mỗi ngày bận rộn làm việc, hiện tại bỗng nhiên rảnh rỗi, ngày nào cũng ở nhà nên dễ cãi nhau.
Lâm Sở Trì nhìn ra bọn họ không phải thật sự muốn cãi nhau đương nhiên sẽ không xen mồm, tất nhiên, chủ yếu cũng là miệng cô không rảnh. Hiếm khi trở về nhà một chuyến, trong chén cô đã chất đầy món ăn của mẹ Lâm gắp cho, trong tay còn có một chén canh gà to đầy tràn, cô cố gắng ăn cơm cũng không kịp.
Không dễ gì mới ăn cơm xong, ăn xong còn hơi no, cô chuẩn bị đi rửa chén, lại bị mẹ Lâm cản lại.
Lâm Sở Trì ở nhà việc gì cũng không giành làm được, kỳ nghỉ Nguyên Đán trong nháy mắt trở nên rảnh rỗi.
"Mẹ để con làm đi."
Nguyên Đán ngày ấy, sau bữa trưa Lâm Sở Trì thấy mẹ Lâm đang phơi chăn sáng, lập tức tiến lên hỗ trợ.
"Không cần."
"Con không có chuyện gì làm, giúp phơi chăn mà thôi cũng không mệt."
"Mẹ đã làm xong rồi, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi đi, trong nhà bếp có một cái nồi nhỏ, con có thể cầm đi chơi trò gia đình với mấy đứa bạn của con."
Quãng thời gian trước mẹ Lâm đi dạo chợ thì thấy cái nồi nhỏ kia, cảm thấy dùng để chiên bánh rán chiên trứng gì đó cũng rất tốt, vì thế nên mua về.
Trong thôn không phải không có cô gái cùng tuổi Lâm Sở Trì, nhưng hoặc là đã lấy chồng, hoặc là đã sớm chuyển tới thành phố ở. Bạn bè trong miệng mẹ Lâm là mấy đứa nhỏ trong thôn, chơi trò gia đình cũng là trò chơi của mấy bạn nhỏ.
Bà nói như chuyện đương nhiên, hiển nhiên dù cho con gái mình cũng đã hơn mười tuổi, thậm chí đã có thể làm việc, trong lòng bà vẫn cảm thấy con gái là trẻ con.
Hồi lễ Quốc Khánh, Lâm Sở Trì quả thực hòa mình với mấy đứa nhỏ trong thôn, nhưng không có nghĩa là cô rất thích chơi trò gia đình, chỉ là chơi trò mới mẻ mà thôi.
Cảm giác như ở trong lòng mẹ Lâm mình không có gì khác đám con nít kia, cô có hơi bất đắc dĩ.
Đứa trẻ hơn mười mấy tuổi à?
Cuối cùng, đứa trẻ hơn mười mấy tuổi vẫn bị đuổi ra ngoài tìm bạn chơi, có điều bởi vì thời tiết khá lạnh, bọn họ không chơi trò gia đình mà xem ti vi trong nhà của một đứa trẻ trong đám.
Đđám trẻ con tụ tập với nhau đương nhiên xem phim hoạt hình, có điều cũng không phải kiểu hoạt hình rất ngây thơ, đứa trẻ lớn Lâm Sở Trì ngồi ở bên cạnh cũng xem say sưa ngon lành.
"Oa."
"Thật là lợi hại."
"Xem ra ăn thật ngon ha."
Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình liên quan đến mỹ thực, đám trẻ con nhìn thấy cách nấu ăn khoa trương trong phim, con mắt đều trở nên sáng lấp lánh.