Hai mươi tám tháng chạp sau khi chiên xong thịt viên, cá chiên xù, thịt chiên xù, sáng sớm hai mươi chín tháng chạp Lâm Sở Trì cùng hấp bánh màn thầu với mẹ Lâm.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Lâm chỉ ở trình độ món ăn gia đình, nhưng bánh màn thầu lại được hấp rất khéo.
"Mẹ làm cho con mấy cái bánh màn thầu hoa táo."
Bánh màn thầu hoa táo dùng táo đỏ tô điểm, cũng làm thành bánh màn thầu kiểu đóa hoa, là món ăn vặt mà Lâm Sở Trì rất thích từ nhỏ đến lớn.
"Dạ." Lâm Sở Trì gật đầu đáp lại, tay cũng không nhàn rỗi, mà dùng bột phối hợp với các hỗn hợp rau quả sớm đã chuẩn bị tiện tay nặn các loại bánh màn thầu hình quả đào mừng thọ, sư tử, thỏ, quả hồng,...
Thấy cô nặn bánh màn thầu như là chơi với đất sét, nặn ra nhiều kiểu màn thầu, trên mặt cha Lâm mẹ Lâm đều lộ ra nụ cười: "Bánh màn thầu nặn thật đẹp."
Bánh màn thầu không chỉ đẹp lúc nặn, sau khi hấp xong toàn bộ lớp bên ngoài đều nở ra, vừa đẹp đẽ lại tỏa ra vị ngọt nhàn nhạt, thực sự khiến người ta yêu thích.
"Bé ngoan nặn bánh màn thầu như này tôi hơi không nỡ ăn." Mẹ Lâm cầm bánh màn thầu tinh xảo trong tay nói.
Lâm Sở Trì thưởng thức xong bánh màn thầu hình hoa táo mà bà làm cho cô, nghe vậy cười nói: "Không cần tiếc, màn thầu làm ra vốn để ăn mà."
Màn thầu mới vừa hấp mềm xốp ngon miệng, một nhà ba người ăn xong bữa sáng liền cầm đồ đến sau núi cúng tổ tiên.
Qua 29, sắp đến 30 tết.
Một ngày tốt lành đuổi cũ đón mới, Lâm Sở Trì thức dậy sớm hơn bình thường một chút, những việc bận bịu quãng thời gian trước gần như đã hoàn thành, buổi sáng cô dán câu đối và chữ Phúc giúp gia đình xong cũng không có chuyện gì làm. Còn bữa tiệc đêm giao thừa, đó là chuyện buổi chiều mới bắt đầu làm.
Cũng không phải tất cả người trẻ tuổi đều sẽ về thôn ăn tết, Lâm Sở Trì dán xong câu đối tết nghĩ đến cuối thôn có mấy người già sống một mình, cũng không có chuyện gì, bèn qua xem thử một chút.
Sức khỏe của mấy người già vẫn ổn, nhưng dù sao cũng lớn tuổi, tay chân không quá nhanh nhẹn. Lâm Sở Trì đến nhà thấy bọn họ đang bận rộn dán câu đối liền tiến lên hỗ trợ.
Tuy rằng con cái của mấy ông bà không trở về, nhưng vẫn gửi tiền và đồ đạc, sau khi cô giúp đỡ dán câu đối xong xuôi lại trò chuyện một lát, mấy ông bà ngay lập tức kín đáo đưa bánh bích quy, kẹo, sữa bò mà mình không nỡ ăn cho cô.
Nguyên do Lâm Sở Trì cố ý lại đây giúp đỡ là bởi vì từ trong ký ức của nguyên chủ nhìn thấy những ông bà cụ này rất tốt với trẻ nhỏ trong thôn, đặc biệt là khi nguyên chủ còn bé, lúc ở trong thôn cùng với ông nội, nhà bọn họ có gì ngon đều sẽ chia cho nguyên chủ.
"Ông ơi đây là sữa dành cho người già, ông giữ lại uống đi, với đừng để quá lâu, nếu không sẽ quá hạn." Lúc Lâm Sở Trì thấy ông lão kín đáo đưa sữa bò cho mình có hơi dở khóc dở cười, mau chóng giải thích cũng nhắc nhở ông ấy chú ý thời hạn.
"À."
Ông cụ nghe rằng cô không thể uống sữa bò này, lập tức oán giận con trai, cảm thấy anh ta không biết mua đồ, đồng thời lại tiếp tục nhét kẹo và bánh bích quy cho cô, hiển nhiên là cảm thấy cô có thể ăn những món này.
Thực ra trong nhà không thiếu những món ăn vặt này, nhưng Lâm Sở Trì thấy bọn họ nhất định muốn đưa, biết nếu như từ chối hết bọn họ nhất định sẽ thất vọng.
Quả nhiên, thấy cô nhận một vài món, trên mặt mấy ông bà mới lộ ra nụ cười.
"Không thể lấy không của ông bà nhiều đồ như vậy, chờ buổi trưa cháu gói sủi cảo sẽ đưa qua cho ông bà nếm thử." Lâm Sở Trì ôm đồ ăn vặt nói.
Có lẽ do cô không quá khách sáo, mấy ông bà cụ cũng không từ chối, trái lại cười nói: "Được, vậy hôm nay ông bà có lộc ăn rồi."
Đều cùng một thôn, Lâm Sở Trì lại là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên, mấy ông bà vốn lười gói hoặc không biết gói sủi cảo, cảm thấy đón năm mới ăn ít sủi cảo cô tặng cũng coi như có ý nghĩa, không nghĩ tới buổi chiều cô không chỉ đứa tới sủi cảo.
"Ai u, sao đưa nhiều đồ như vậy, cháu giữ lại tự ăn đi."
Sủi cảo do Lâm Sở Trì gói không cần phải nói, vào đông chí nhận được sự tán thưởng của giảng viên sinh viên toàn trường; thịt viên chiên, cá chiên xù, thịt chiên xù càng là món ngon khiến người cả thôn thèm thuồng vào ngày hai mươi tám tháng chạp, ai từng ăn rồi không có ai không khen ngợi; còn màn thầu hấp ngày hôm qua, vừa đẹp đẽ vừa ngon miệng, ngoài ra còn có thịt kho măng, thịt viên Tứ Hỉ làm ngày hôm nay, toàn bộ gộp lại, mấy ông bà cũng không cần làm gì có thể ăn bữa cơm đêm ba mươi rồi.