"Con nhìn cha con kìa." Mẹ Lâm nhìn thấy ông ăn một bữa cơm mà dùng tới hai tay, cười cùng con gái trêu ghẹo.
Lâm Sở Trì hơi cong môi, sau khi ăn hết cá và thịt mà cô gắp vừa nãy lại gắp mấy viên sủi cảo nhân tể thái vào trong chén.
Cô mới vừa ăn viên sủi cảo đầu tiên cảm giác như cắn trúng món đồ, chờ khi phun ra phát hiện là viên kẹo cứng, lập tức ngẩng đầu nói cho mẹ Lâm.
"Tốt tốt tốt, có nghĩa là bé ngoan của chúng ta sang năm đại cát đại lợi." Mẹ Lâm vui sướng cười lên.
Thời gian này không có có nhà bọn họ ăn bữa tiệc đêm giao thừa, tối nay mỗi nhà đều vô cùng náo nhiệt.
Theo cuộc sống càng ngày càng tốt, bữa sớm tối phong phú cũng không khiến người trẻ dễ kích động như khi còn bé.
"Ăn cơm đi chơi điện thoại cái gì, cuối năm đừng để mẹ mắng con."
Tôn Hạo Đạt nhìn cơm nước trên bàn, có thể là gần đây mỗi ngày đều ăn nhiều thịt cá, cũng có thể là vì buổi chiều ăn đồ ăn vặt quá no, bây giờ cậu ấy không có khẩu vị gì.
Nhưng cậu ấy cũng biết, vào bữa tiệc đêm giao thừa nếu như không ăn cái gì, chờ qua năm mới e là mẹ cậu ấy sẽ nhớ ra muốn lật nợ cũ.
"Đúng rồi mẹ, tương ớt con mang từ trường về nhà hồi trước mẹ để chỗ nào rồi?" Cậu ấy đột nhiên nhớ ra nói.
Trước khi nghỉ bọn sinh viên nghĩ đến về nhà sẽ không được ăn cơm Lâm Sở Trì nấu, dồn dập cầu xin cô làm tiếp ít tương ớt, thế nên trước khi nghỉ cô làm tương ớt ba ngày liền.
"Bỏ trong tủ lạnh rồi." Mẹ Tôn nói xong thấy cậu ấy đứng dậy dường như chuẩn bị đi lấy tương ớt, tức giận nói, "Trên bàn nhiều món ăn như vậy không ăn đi ăn tương ớt, tương ớt có gì ngon, cái thứ đó lại không có dinh dưỡng."
Trong nhà thiên về khẩu vị thanh đạm, hằng ngày có thể có một món thịt xào ớt đã coi như là món cay rồi, thứ như tương ớt bà ấy rất ít khi dùng mỗi ngày, vì thế con trai mang tương ớt về vẫn luôn bỏ trong tủ lạnh không động vào.
"Đây không phải là tương ớt bình thường, là tương ớt con đặc biệt mang về từ trường học, cha mẹ nếm thử là biết ngon cỡ nào." Khi Tôn Hạo nói chuyện cũng đã lấy tương ớt từ trong tủ lạnh ra, đồng thời ảo não vì giờ mình mới nhớ tới nó.
Nhà họ Tôn có tổng cộng sáu người, trong nhà ngoại trừ ông nội bà nội, cha mẹ, Tôn Hạo đạt còn có một em gái đang học tiểu học.
Có thể là bởi vì nghe anh trai nói rất ngon, cô bé lập tức bưng chén tò mò tiến đến bên cạnh cậu ấy.
Trong nháy mắt nắp tương ớt được mở ra, mùi cay thoáng cái bùng nổ thơm hơn cả thức ăn trên bàn.
"Thơm quá anh ơi, em muốn ăn cái này."
"Không phải em sợ cay à, cái này là tương ớt."
Tôn Hạo Đạt vẫn rất cưng chiều em gái, cũng không phải không nỡ cho cô bé ăn, chỉ là nghĩ đến bình thường bỏ ít ớt trong thức ăn cô bé đã la cay, không dám đưa cho cô bé.
"Em không sợ cay, em muốn ăn."
Thấy cô bé muốn ăn thật, lúc này Tôn Hạo Đạt mới dùng muỗng múc một ít vào trong bát cô bé, cũng nhắc nhở cô bé ăn chung với cơm.
Cô gái nhỏ tùy tiện khuấy khuấy bỏ cơm được tương ớt nhuộm thành màu đỏ vào trong miệng, vừa ăn vào đã có thể nếm được vị cay, nhưng tương tự cũng có thể cảm nhận được vị thơm.
Cơm chan tương ớt có cảm giác càng ăn càng thơm, dù khiến cô bé cảm giác cay vẫn không nhịn được tiếp tục ăn.
"Sao hả, có cay không?" Tôn Hạo Đạt vừa múc một muỗng ớt to vào trong chén mình vừa hỏi.
"Không cay, ăn ngon."
Cô bé nói thì nói như vậy, nhưng từ điệu bộ cô bé hít hà ai còn không nhìn ra, cô bé chắc chắn vẫn thấy cay.
Mẹ Tôn rất hiểu con gái mình, đó chính là một cô nhóc có thể ăn cay thì sẽ rất vui vẻ, nhưng trong thức ăn có tí cay đã bảo cay, bây giờ cô bé nói tương ớt không cay chỉ có một nguyên nhân, đó chính là tương ớt ngon đến nổi cô bé chấp nhận chịu đựng vị cay.
"Cho mẹ nếm thử." Mẹ Tôn nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với tương ớt, vươn tay nhận lấy, chỉ nếm một ngụm thôi đã thấy cay.
"Con biết ăn cay hồi nào vậy?"
Nhìn thấy con trai sau khi có tương ớt chan cơm ăn từng ngụm từng ngụm thức ăn, mẹ Tôn hơi cảm thấy cay thay cậu ấy.
"Đây đã là không cay rồi, mẹ chưa từng ăn tương ớt chỉ thiên ở nhà ăn chúng con, đó mới là thứ có thể khiến người ta cay tới khóc." Chai Tôn Hạo Đạt mang về không phải ớt chỉ thiên, hiển nhiên cậu ấy cũng biết rõ trình độ ăn cay của người trong nhà.