Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 261 - Chương 261: Chương 261

Chương 261: Chương 261 Chương 261: Chương 261

Sau khi thưởng thức xong chữ ký của anh, Lâm Sở Trì nhớ tới bài hát mới của anh, ngẩng đầu lại khen: “Trước đây quên nói, bài hát mới của anh viết rất hay, chúc mừng ca khúc hot lên.”

“Cảm ơn, nói ra vẫn phải cảm ơn cô, đều nhờ hôm đó cô nấu phổi cá trắm đen mang tới linh cảm cho tôi.”

Bài hát này được coi là sáng tác cho ông cụ Ngô, nhưng cũng không tách rời việc anh nảy sinh linh cảm lúc nhìn thấy cô nấu ăn ở trong bếp, dù sao thì nếu phải nói ra, đây thật sự là lần đầu tiên anh sáng tác ca khúc liên quan tới mỹ thực.

Giống như rất nhiều người không hiểu, vì sao cùng là món ăn, Lâm Sở Trì nấu ra lại ngon như vậy. Lúc này cô cũng không quá hiểu, vì sao Cố Hoài Dục nhìn cô nấu ăn lại có thể nảy sinh linh cảm sáng tác, nghĩ ngợi một chút liền cảm thấy rất thần kỳ.

Cố Hoài Dục nghe thấy nghi hoặc của cô, ngữ khí mang theo ý cười đáp: “Đại khái là vì nghệ thuật tới từ cuộc sống.”

Hai người nói chuyện một lúc về bài hát “phổi cá trắm đen” này, Cố Hoài Dục thấy cô có hứng thú với sáng tác ca khúc, bày tỏ có thể dạy cô.

“Tôi không được, tôi không viết ra ca từ cực kỳ có vận vị như anh, để tôi viết, đại khái tôi chỉ viết được kiểu mèo con meo meo meo.”

Lâm Sở Trì vốn chỉ nói đùa, ai biết cô còn chưa nói hết, bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu trầm bổng, hóa ra là bọn họ bất tri bất giác đã đi tới bên ổ mèo.

“Cũng không phải không được.” Cố Hoài Dục có yêu cầu nghiêm khắc với ca từ mình sáng tác, đối với người nghiệp dư như cô, anh không tới mức nghiêm túc như thế, ngược lại còn có thể cười khẳng định.

“Không được đâu.” Lâm Sở Trì thấy có con mèo rất tò mò nhảy lên muốn sờ bưu thiếp chữ ký trên tay mình, vội vàng giơ tay lên.

“Meo meo.”

“Vừa nãy ra ngoài quên mang rồi, buổi tối mang cá khô cho mày, được không?” Lâm Sở Trì dỗ dành mèo trắng nhỏ cọ vào chân mình một câu, thấy hình như Cố Hoài Dục không đi vội, dứt khoát tìm chỗ nào đó ngồi với anh.

Hôm nay thời tiết cũng được, buổi sáng hơi lạnh, nhưng lúc này mặt trời ló dạng, ngồi ở bên ngoài phơi nắng rất thoải mái.

Họ vừa ngồi xuống chưa được lâu, lại có mèo cọ tới nằm lên chân của họ.

Áo khoác mà Lâm Sở Trì mặc hôm nay là áo bành tô màu lam khói rất dịu dàng, túi hai bên rất to, đề phòng mèo làm hỏng chữ ký, cô vội vàng cẩn thận cho vào trong túi.

“Meo meo.”

Chú mèo vằn choai choai nhìn thấy cô cho tay vào túi tưởng rằng bên trong có đồ ăn, thế mà lại muốn đưa đầu vào trong.

Cũng chỉ có Xấu Xa không biết lúc này đã chui vào góc nào trong trường chơi rồi, nếu không mấy con mèo khác thật sự đừng hòng thuận lợi dựa lên người cô như thế.

Lâm Sở Trì nhìn thấy động tác của nó liền có hơi dở khóc dở cười, đưa tay ôm nó vào trong lòng, nhân tiện lấy điện thoại chụp mặt nó.

Cô ôm mèo vuốt ve một lúc mới nhớ ra, hôm nay không phải một mình mình ra ngoài nghỉ ngơi, tiện tay lại vuốt mèo hai cái mới quay đầu.

“Xem ra anh thật sự rất được lòng động vật trắng đen.” Cô nhìn thấy mèo bò sữa đang nằm sấp trên chân Cố Hoài Dục, nghĩ tới Biên Mục nhà anh cũng là màu sắc này, ngữ khí lộ ra ý cười.

Cố Hoài Dục cúi đầu nhìn mèo trên người, khóe môi cũng nhếch lên chút độ cong: “Không bằng cô, Sơ Nhất rất thích cô, lần trước tôi gọi điện thoại cho cô, nó hận không thể giật điện thoại tới tự nói chuyện với cô.”

Bình thường Biên Mục không thích kêu, đôi lúc người khác muốn trêu nó bảo nó kêu nó cũng không thèm kêu, hôm đó lại kêu không ngừng, chắc chắn rất hưng phấn.

Anh vừa nói Lâm Sở Trì liền nhớ tới lần trước gọi điện, quả thật đầu bên kia luôn có tiếng kêu của nó, trong mắt hạnh tràn ra ý cười.

Thời điểm lập xuân, phơi nắng dưới ánh mặt trời, vuốt ve mèo, quả thật rất thích ý, hai người nói chuyện câu được câu không, bởi vì nói tới Sơ Nhất, Lâm Sở Trì định trước khi quay lại nhà bếp sẽ mời Cố Hoài Dục cùng cô tới nhà ăn lấy chút thịt khô mang cho nó.

Trước đây đã nhận thịt khô và há cảo cô tặng, Cố Hoài Dục ngại nhận nữa.

“Nó vốn tham ăn, ngậm miệng lại có lẽ là do kén chọn không ăn thức ăn cho chó.”

“Thịt khô chỉ là đồ ăn vặt, không đâu, anh xem những con mèo ở trong trường này, mỗi tối đều ăn cơm do tôi nấu, ban ngày không thường xuyên ăn đồ ăn lắm.” Lâm Sở Trì thật sự rất thích con chó to thông minh được lòng người như Sơ Nhất, thấy anh từ chối khéo, cô bèn lấy đám mèo để thuyết phục.

Cố Hoài Dục thật sự không từ chối được, chỉ có thể cùng cô tới nhà ăn, nhưng trên đường lại nhắc tới gốc gác của Sơ Nhất.

“Lúc nhỏ nó tham ăn, nhưng khi đó còn không biết che giấu, sau khi lớn lên lại biết giở trò, thịt khô cô cho khi trước, mặc kệ để đâu nó cũng có thể tìm ra được.”

Có thể không phải là mình nuôi nên không cảm nhận được cơn tức giận khi đó, Lâm Sở Trì nghe xong chỉ cảm thấy nó tham ăn có hơi đáng yêu.

Cuối cùng, lúc Cố Hoài Dục đi, không chỉ nhận được một hủ thịt khô, còn có một túi sủi dìn do Lâm Sở Trì và mẹ Lâm nhiệt tình nhét cho.

Bình Luận (0)
Comment