Buổi chiều.
Nhắm tới gà cung bảo và gà kho, chưa tới giờ cơm, bên ngoài cửa sổ số 7 đã đầy người.
“Cậu nghe nói chưa, hình như có đoàn phim muốn mượn trường của chúng ta quay phim.”
“Thật hay giả vậy?”
“Không biết, tớ nghe người khác nói.”
Hai nữ sinh đang vừa xếp hàng vừa tán gẫu, phía sau họ bỗng nhiên có người nói chen vào: “Tớ cũng nghe nói, hình như là thật.”
“Biết nam nữ chính là ai không?”
“Cái này thì không rõ, chỉ nghe nói là phim vườn trường.”
“Đã mượn cả trường chúng ta rồi, chắc chắn là phim vườn trường, nói ra tớ còn chưa từng thấy hiện trường quay phim, nếu là thật, vậy thì có thể mở mang tầm mắt rồi.”
“Nói không chừng còn có thể vào đoàn làm quần chúng.”
Chuyện còn chưa xác định, họ cũng chỉ tán gẫu thế thôi, đợi lúc xếp tới trước cửa sổ, lực chú ý liền quay về ăn uống.
“Cháu lấy một phần cơm phủ gà kho, phiền dì cho cháu nhiều nước một chút.”
Mẹ Lâm là người rất dễ nói chuyện, nghe vậy quả nhiên múc thêm nước.
“Cảm ơn dì.”
Gà kho không chỉ da trơn thịt mềm, nước sốt vô cùng ngon, cơm trộn với nước sốt, cho dù không có đồ ăn cũng ngon.
Buổi trưa không kịp làm, trước bữa tối Lâm Sở Trì đã lợi dụng xương đùi gà đã lóc ra buổi sáng, nấu một thùng canh lớn.
Nữ sinh lấy cơm xong liền đi múc bát canh, ngồi xuống vội vàng ăn.
“Cảm thấy rất hạnh phúc.”
Con người sống ở đời, hai chữ ăn uống. Ăn cơm phủ thơm phức, lại húp thêm một ngụm canh xương có thể ngon rớt lông mày, thực sự khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
“Dì ơi, cháu muốn nửa bát cơm, sau đó lấy hai phần gà cung bảo.”
Có sinh viên dạ dày không lớn, nhưng cực kỳ thích ăn gà cung bảo cũng có cách.
Sau khi cô ấy lấy được cơm, trực tiếp trộn đều cơm với gà cung bảo, cơm đều được trộn đều thấm vị, ăn vào càng ngon.
“Người ta là cơm phủ gà cung bảo, cậu là gà cung bảo phủ cơm.” Bạn bè nhìn thấy cách ăn của cô ấy trêu chọc nói.
Đậu phộng đã rang sẵn trước đó được cho vào trước khi đồ ăn ra lò, cho nên ăn vào cực kỳ giòn.
Đậu phộng thơm giòn, thịt gà mềm mại kết hợp với cơm thơm phức, quả thật chính là mỹ vị nhân gian. Sinh viên bị bạn trêu chọc gà cung bảo phủ cơm không thèm lấy đũa, trực tiếp cầm thìa ăn từng miếng từng miếng, chỉ cảm thấy chưa từng ăn cơm ngon như vậy.
Cho tới khi bữa tối kết thúc, trong nhà ăn còn tàn lưu lại hương thơm chưa hoàn toàn tản đi.
Khi Lâm Sở Trì rời khỏi nhà ăn lại gặp được Phùng Ngọc Ngọc, cảm thấy hình như cô ấy có lời muốn nói với mình, bèn đưa túi vải bố đựng cơm cho mèo cho mẹ Lâm.
Khi cha mẹ Lâm đi cho mèo ăn, họ chậm rãi rớt lại phía sau.
“Sao vậy, là có chỗ nào không hiểu trong việc chiên gà?” Lâm Sở Trì chủ động hỏi.
Phùng Ngọc Ngọc khẽ lắc đầu, ngữ khí lộ ra cảm kích: “Không có, chỉ là muốn cảm ơn cô.”
Gà rán cô ấy làm hôm nay đã được các sinh viên công nhận, so với hôm qua, việc làm ăn tốt hơn rất nhiều.
“Cô đã cảm ơn rất nhiều lần rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Phùng Ngọc Ngọc nghe ngữ khí ôn hòa của cô, bỗng nhiên nảy sinh khao khát bộc bạch.
“Thực ra làm gà rán không hoàn toàn là mộng tưởng của tôi.”
Trong lòng cô ấy đã đè nén rất nhiều lời luôn không biết nói với ai, cũng không biết vì sao rõ ràng mới quen Lâm Sở Trì chưa được hai ngày, cô ấy lại bỗng nhiên có suy nghĩ muốn bộc bạch.
Thực ra Phùng Ngọc Ngọc có một anh trai, anh trai lớn hơn cô ấy bảy tuổi, nhưng vào năm cô ấy tám tuổi, lại vĩnh viễn mất đi người anh này.
Người lớn luôn cảm thấy trẻ nhỏ không biết gì cả, lúc đầu còn dỗ dành cô ấy nói anh trai đã đến nơi rất xa, nhưng thực ra Phùng Ngọc Ngọc biết, anh trai giống như bà nội, vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.
Lúc Phùng Ngọc Ngọc còn nhỏ, trang trại trong nhà còn chưa lớn như bây giờ, việc kinh doanh cũng không dễ làm như bây giờ. Khi đó anh trai cô ấy mới mười mấy tuổi nhìn thấy cha mẹ vất vả như thế, liền nói với em gái, sau này phải mở một cửa hàng gà rán cực kỳ ngon, như vậy gà trong nhà họ không cần nghĩ cách bán ra ngoài nữa.
Thời đó, cửa hàng gà rán còn chưa phổ biến như bây giờ, có lẽ suy nghĩ của thiếu niên mười mấy tuổi có hơi đơn thuần, nhưng vẫn có tính khả thi nhất định, đáng tiếc, thiếu niên hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương em gái như vậy lại bởi vì bệnh mà qua đời sớm.