Ánh mắt Lâm Sở Trì quét qua mấy diễn viên chính, không nhịn được nói nhỏ với Cố Hoài Dục: “Tôi cảm thấy họ cũng không mập, vì sao đạo diễn lại tức giận như thế.”
“Ốm chút dễ lên hình, họ nhìn thì không mập, nhưng ở trong ống kính có thể sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.” Cố Hoài Dục cũng thấp giọng nói với cô.
Lâm Sở Trì nghe vậy vô thức nhìn mình, may mà mình không mập, nếu không sợ là cũng sẽ bị đạo diễn nói.
Nam nữ chính vốn còn đang ngoan ngoãn nghe giáo huấn, lúc nghe thấy đạo diễn tuyên bố bảo họ giảm cân, phải ăn ít đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu, nữ chính không nhịn được nói trước: “Giảm cân thì được, nhưng ăn ít đi thì không được đâu.”
“Cô không ăn ít đi làm sao giảm cân?” Đạo diễn tức giận nói.
Nữ chính yếu ớt nói: “Không ăn no nào có sức giảm cân.”
Thực ra cô ấy biết rõ, biết từ sau khi vào đoàn, mình đã mập lên mấy cân, nhưng đồ ăn Lâm Sở Trì nấu thực sự quá ngon, bảo cô ấy ăn ít lại cô ấy vốn không làm được. Vốn dĩ còn hi vọng đạo diễn không phát hiện, kết quả tăng thêm chút thịt quả nhiên ở dưới ống kính vẫn không giấu được.
Nghe cô ấy nói vậy, nam chính lập tức nói: “Đạo diễn chú yên tâm, em sẽ lập tức tăng cường tập luyện.”
Ăn ít là không thể, họ thà tăng cường vận động cũng không muốn ăn ít.
Thấy họ đảm bảo chắc nịch, sẽ giảm lượng thịt trong khẩu phần ăn bình thường, đạo diễn Vương trừng họ một cái, sau đó lại nhìn người khác: “Đừng tưởng tôi chỉ nói hai người họ, mấy người cũng vậy, làm diễn viên quan trọng nhất chính là quản lý thân hình.”
Vốn dĩ mọi người vẫn rất ngoan ngoãn thành thật nghe quở trách, đợi ông ấy nói xong liền không sao nữa, nhưng lại có người không giữ được miệng, lầm bầm một câu: “Không phải chú cũng vậy sao?”
Quả thật như vậy, cả đoàn phim ngoài Lâm Sở Trì không mập, bao gồm Cố Hoài Dục cũng hoặc ít hoặc nhiều mập lên một chút, đạo diễn vốn chỉ có hơi cường trang bây giờ trực tiếp biến thành hơi mập.
“Tôi có thể giống với mấy người sao? Tôi là một đạo diễn, cần hình tượng cái gì, mấy người so với tôi, vậy có muốn đạo diễn đổi cho mấy người làm không?” Đạo diễn tức giận nói.
Vốn dĩ ông ấy nói thêm vài câu rồi thôi, bây giờ trực tiếp giống như cái ấm phun, chửi tất cả diễn viên chính ở hiện trường, ngay cả người quay phim cũng bị dính dáng tới.
Người quay phim: “…” Liên quan gì tới tôi, tôi cũng không lên hình, ăn mập một chút cầm máy quay không phải càng vững sao.
“Thất Thất cô tới đây một chút.”
Thấy đạo diễn mắng người xong đột nhiên gọi mình, Lâm Sở Trì lo lắng người tiếp theo mà ông ấy muốn nói chính là mình, vô thức nhìn Cố Hoài Dục.
“Tôi đi cùng cô.” Cố Hoài Dục chủ động nói.
Đạo diễn Vương thấy họ cùng tới, hỏi Cố Hoài Dục viết bài hát như thế nào rồi, biết được đã viết xong, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.
Bản thân đạo diễn cũng là người thích ăn, dĩ nhiên sẽ không vì toàn bộ nhân viên trong đoàn mập lên mà giận lây lên người cô. Dù sao thì nấu ăn ngon cũng không có lỗi gì, những món ăn thơm ngát đó càng không có lỗi, người có lỗi chỉ là đám không có khả năng tự khắc chế đó.
“Thất Thất à, dạo này cô nấu ăn nấu ít thịt lại, hai mặn một chay đổi thành hai chay một mặn là được rồi, còn canh, cũng ít nấu canh thịt, canh gà, có thể nấu nhiều canh chay.”
Thấy đạo diễn gọi mình tới không phải muốn mắng người mà là thương lượng món ăn với cô, Lâm Sở Trì thầm thở phào một hơi, sau đó trực tiếp gật đầu đồng ý.
Đối với cô mà nói, nấu món gì không phải nấu, đối với Cố Hoài Dục mà nói, ít nấu món mặn còn có thể khiến cô đỡ vất vả hơn, dù sao cô tùy tiện nấu gì anh đều thích ăn, dĩ nhiên sẽ không có ý kiến.
Ngược lại là Trương Dự đứng bên cạnh nghe thấy đạo diễn nói vậy, còn chưa bắt đầu ăn món mới, mặt đã bắt đầu có chút xanh.
“Thế này cũng không tới mức như vậy chứ, diễn viên phải giảm cân, chúng tôi lại không cần giảm cân.”
Đạo diễn Vương: “Với cái đức hạnh đó của họ, nấu món thịt nhiều cậu đi canh không cho họ ăn lén mãi à, hơn nữa cậu nhìn cậu xem, tuổi còn trẻ mà bụng đã sắp phồng lên rồi, vẫn nên ăn nhiều đồ chay mát dạ dày.”
“Bụng của tôi đâu có phồng ra, đạo diễn sao chú lại mở mắt nói lời mù thế.” Trương Dự nói chuyện, đồng thời vô thức hít vào, nhưng ngược lại không khuyên được ông ấy thay đổi quyết định.
Bỏ đi, sau khi vào đoàn phim, ngày ngày ăn ngon uống ngon, ăn thêm chút đồ chay đổi vị cũng được.
Anh ta không kháng nghị nữa, những người khác trong đoàn phim càng không khuyên được đạo diễn, biết được sau này mỗi bữa chỉ có một món thịt ăn, đều không nhịn được rên rỉ.
“Đạo diễn quá đáng quá, để diễn viên giảm cân là được rồi, vì sao phải dẫn cả đoàn cùng ăn chay.”
“Anh nói nhỏ chút, bây giờ còn một món mặn, để đạo diễn nghe thấy, cẩn thận biến thành toàn chay.”