Lúc tết Trung Thu, anh đều ở nhà họ Lâm, mẹ Lâm đã coi anh là một nửa con trai của mình sao có thể nỡ để anh lẻ loi một mình đón Tết, đã sớm gọi anh cùng về thôn đón Tết.
Đối với việc này, dĩ nhiên Cố Hoài Dục cầu còn không được, hôm xuất phát, anh lái xe tới dưới lầu nhà họ Lâm rất sớm.
Anh đặc biệt lái chiếc xe có cốp xe khá to, bên trong ngoài hành lý của mình còn có một đống quà, hiển nhiên là quà tặng cho cha mẹ Lâm.
Lúc Lâm Sở Trì bỏ hành lý vào cốp xe, nhìn thấy một đống đồ như thế, không khỏi ghé tới bên tai anh nói: “Sao anh lại mua nhiều đồ như vậy, đợi tới nhà để mẹ em nhìn thấy lại nói anh cho coi.”
“Tết mà, con rể mới tới nhà không thể đi tay không được.”
“Da mặt anh đúng là ngày càng dày.” Lâm Sở Trì nói xong, không nhịn được vỗ anh một cái.
Hai người đùa giỡn đặt đồ vào xong, rất nhanh lên xe chuẩn bị xuất phát.
Tự lái xe về nhà tiện hơn bắt xe nhiều, cha mẹ Lâm ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Sau khi lái xe gần một tiếng, cha mẹ Lâm đều nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, Lâm Sở Trì ngồi ở ghế lái phụ thì nhỏ tiếng nói chuyện với Cố Hoài Dục.
“Người trong thôn đều khá nhiệt tình.”
Cô sợ Cố Hoài Dục lần đầu tới thôn sẽ không thích ứng, không quên làm chuẩn bị cho anh trước.
Cố Hoài Dục gật đầu, cảm thấy gia trưởng đều gặp rồi, chỉ là người trong thôn nhiệt tình một chút mà thôi, còn không tới mức sẽ khiến anh căng thẳng.
Sau khi tới thôn, anh thật sự không căng thẳng, nhưng đối mặt với các thím các bác nhiệt tình hỏi han, quả thực có hơi khiến người ta không đỡ được.
Không đỡ được thì không đỡ được, nhưng lịch sự nên có Cố Hoài Dục vẫn có, chỉ cần không phải là vấn đề khá khó, anh đều thành thật trả lời.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm lên tiếng bảo Lâm Sở Trì đưa anh về nhà trước, họ mới thành công thoát khỏi vòng người nhiệt tình trong thôn.
“Cảm thấy như thế nào?” Lâm Sở Trì nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.
“Quả thực rất nhiệt tình.”
Cố Hoài Dục nói xong, nghĩ tới dáng vẻ vừa nãy cô không giúp mình còn hóng náo nhiệt, không nhịn được vươn tay véo nhẹ má của cô.
“Làm gì đó, cẩn thận em mách cha em là anh đánh em.” Lâm Sở Trì kéo tay anh xuống nói.
“Ai bảo vừa nãy em không giúp anh.”
“Em giúp thế nào, giúp anh bọn họ sẽ đuổi theo em hỏi.”
Lúc hai người cười đùa về nhà, người trong thôn ở lại chỗ cũ có ấn tượng rất tốt về Cố Hoài Dục.
“Thằng nhóc này thật không tồi, đẹp trai lại lịch sự.”
“Dáng người cũng cao, đứng cùng với Lâm Lâm cực kỳ xứng đôi.”
“Hai đứa nhỏ tướng mạo đều đẹp, quả thực xứng đôi.”
Họ khen xong liền hỏi mẹ Lâm, trong nhà định tổ chức đám cưới khi nào.
Mẹ Lâm cười nói: “Còn sớm mà, đợi tới chừng đó chắc chắn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”
“Tôi thấy hai đứa này tình cảm rất tốt, có thể tổ chức đám cưới rồi.”
Quan hệ giữa các gia đình trong thôn đều khá tốt, cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ gì cũng không liên quan tới nhà họ Lâm thi thoảng mới về thôn. Cho nên biết Lâm Sở Trì dẫn bạn trai về, mọi người đều không nhịn được chạy tới xem.
May mà hai ngày đầu gặp được Cố Hoài Dục thỏa mãn xong lòng tò mò, mọi người không còn chăm bẳm vào anh nữa, khiến Cố Hoài Dục cuối cùng cũng có thể thở phào.
Bỏ qua chút nhiệt tình quá đỗi của người trong thôn, Cố Hoài Dục vẫn rất vui với cuộc sống trong thôn, mỗi ngày thức dậy liền có thể gặp được Lâm Sở Trì, một ngày ba bữa đều có thể ăn cùng cô.
Phong cảnh xung quanh thôn còn rất đẹp, Cố Hoài Dục cùng cô dạo hai ngày liền yêu nơi này.
“Chị Tiểu Lâm, có muốn chơi trò chơi với em không?”
“Lần sau đi, bây giờ chị sắp về nhà rồi.”
Lúc Lâm Sở Trì cùng Cố Hoài Dục từ núi sau dạo xong, đang định về nhà, trên đường gặp mấy bạn nhỏ mời cô cùng chơi trò chơi.
“Được ạ, chị Tiểu Lâm bye bye.”
“Bye bye.”