"Đó là ông vô dụng, ba đứa con trai của tôi rất có tiền đồ, sau này tôi cũng không cần sầu lo."
Người phụ nữ trung niên nói xong, Lâm Sở Trì ngẩng đầu nhìn qua nói: "Là kiểu nằm viện không ai chăm nom không cần lo âu, hay là Trung Thu cũng không có ai bên cạnh nên không cần lo âu?" Giọng nói của cô nhàn nhạt, nhưng nhằm thẳng vào điểm yếu.
Ngày lễ lớn, Lâm Sở Trì cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người không quá quan trọng, nói xong lập tức kéo rèm bên ngoài giường bệnh lại.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên lúc trắng lúc xanh, trái lại bà ta muốn mạnh miệng nói có người chăm sóc mình, thế nhưng lúc bà ta nhập viện đám người mẹ Lâm đều thấy, chỉ có hàng xóm có lòng tốt đưa bà ta đến thì thôi đi, ba đứa con trai của bà ta cũng chẳng hề xuất hiện.
"Là do con trai của tôi quá bận rộn thôi."
Sau khi Lâm Sở Trì kéo rèm lên, một lúc sau bà ta rốt cuộc phun ra một câu, có điều giọng nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều.
Thực là không biết quý trọng ý tốt.
Người phụ nữ trung niên cảm thấy mình rõ ràng có ý tốt, nhiều nhất chính là muốn mượn phần ý tốt này lôi kéo quan hệ, ăn chực bữa cơm, thấy bọn họ hiện vẻ không muốn phản ứng mình, bà ta mắng hai câu ở trong lòng sau đó nằm xuống.
Ba người nhà họ Lâm không để ý bà ta nghĩ ngợi trong lòng như thế nào, ở trong không gian nhỏ được rèm vây quanh tiếp tục ăn cơm.
"Miếng thịt bò này ngon thật, thích hợp lấy nhắm rượu."
Miếng thịt bò nấu vỏ quýt mang màu sắc hồng sáng, kèm cả mùi thơm riêng biệt của vỏ quýt, miếng thịt ăn vào trong miệng rất mềm, tê cay rồi quay về ngọt, sau khi cha Lâm nằm viện thường ăn cơm nước thanh đạm, lần này được ăn thịt bò nên cực kỳ yêu thích.
"Năm nay ông đừng nghĩ tới uống rượu nữa, thịt bò cay, ông ăn nhiều như vậy cũng đủ rồi."
"Cay chỗ nào, chỉ hơi tê cay mà thôi, hoàn toàn không cay."
Làm thịt bò nấu vỏ quýt phải nắm giữ đúng lượng vỏ quýt, không nắm vững thì rất dễ bị đắng, món thịt bò nấu vỏ quýt mà Lâm Sở Trì làm không chỉ có thịt bò ngon, đến vỏ quýt cũng có thể ăn với cơm.
Cha Lâm thấy vợ không cho mình ăn, không khỏi nhìn về phía con gái.
Lâm Sở Trì đối diẹn với tầm mắt ngó qua của ông, cười nói: "Thịt bò quả thực không bỏ quá nhiều ớt, ăn một ít cũng không sao cả."
"Đúng thế, con gái cũng nói không sao cả." Cha Lâm nói xong thấy vợ trừng mình, lại bổ sung, "Lại nói bác sĩ cũng nói tôi gần như có thể xuất viện, đâu còn kiêng cữ nhiều thế."
"Có thể xuất viện cũng không có nghĩa là ông đã khỏe, không phải còn phải tiếp tục ngồi trên xe lăn an dưỡng một quãng thời gian sao, ông đắc ý cái gì?"
Lâm Sở Trì mau mau gắp một miếng cánh gà kho cho mỗi người bọn họ, màu sắc của món cánh gà kho rất hấp dẫn, mùi thơm nồng nặc, thêm vào là con gái gắp cho, cha Lâm mẹ Lâm rốt cục đã dời sự chú ý quay lại trong chén.
Lượng thức ăn cô nấu không quá nhiều, không bao lâu sau một nhà ba người đã giải quyết hết toàn bộ năm món ăn, đến một giọt nước cũng không còn. Ăn cơm xong canh cũng không còn quá nóng nữa, vừa vặn có thể uống.
Màu canh cá mực xương sườn hầm củ sen trong veo, bởi vì bỏ thêm cá mực, ngửi vào cực kỳ thơm, uống vào trong miệng vừa có độ tươi của cá mực, xương sườn, lại kèm theo mùi nhàn nhạt trong veo của củ sen.
"Cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, ông xem con gái hầm canh rất ngon."
Cha Lâm nghe vậy múc thêm một muỗng canh cho bà nói: "Uống ngon thì bà uống nhiều một chút."
"Ông cũng uống nhiều chút." Mẹ Lâm múc lại một muỗng.
Lâm Sở Trì đang cắn củ sen mềm dẻo, ăn chậm rãi, nhìn thấy cha mẹ múc canh cho nhau giống như trẻ con, đáy mắt tràn ra chút ý cười.
Trong phòng bệnh tuy nhỏ nhưng một nhà ba người ăn bữa cơm này hết sức ấm áp.
Sau khi bữa tối sau kết thúc, mẹ con hai người còn dùng xe lăn đẩy cha Lâm cùng đi ra ngoài ăn bánh Trung Thu ngắm trăng.
Mãi đến tận hơn chín giờ, mẹ Lâm sợ con gái trở về quá muộn không an toàn mới giục cô mau mau về nhà.
Lúc cơm tối cha Lâm, mẹ Lâm với tâm thế không thể lãng phí tâm ý của con gái, ắt phải ăn sạch thức ăn, khiến Lâm Sở Trì không khỏi ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi cô ngồi xe trở lại trường học còn cảm thấy hơi no, dứt khoát đi dạo bên trong sân trường.
Đều nói trăng 15 sáng 16 tròn, thế nhưng dưới cái nhìn của cô, trăng treo đêm nay trông cũng thật giống một cái bánh trung thu khổng lồ.
Dưới ánh trăng, Lâm Sở Trì bất tri bất giác đi tới hồ nhân tạo gần đấy, vậy mà theo làn gió đêm lại nghe thấy tiếng khóc mơ hồ.