"Được rồi đừng khóc, em lại đi bắt cá nữa đi rồi chị nướng cho em." Lâm Sở Trì làm sao có thể đưa con cá còn thừa của mình cho cậu nhóc, nhìn thấy cậu nhóc lại khóc thì có hơi buồn cười.
Một lát sau, cô lại nướng mấy con cá, thuận tiện nướng cả mấy con tôm hùm.
Phương Gia Bảo cuối cùng cũng được ăn cá nướng thơm ngát, viền mắt vẫn còn đỏ hồng, nhưng trên mặt đã lộ nụ cười.
Có lẽ trẻ con đều như vậy, buồn rầu tới nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa rất hay quên. Vừa nãy mấy đứa trẻ còn có mâu thuẫn, bây giờ sau khi cùng ăn cá nướng, tôm nướng lại vui vẻ.
Lâm Sở Trì mới vừa dập lửa, lúc đang muốn gọi mấy đứa trẻ về thôn thì có một bà cụ đi tới bên đây.
"Đại Bảo, ai bắt nạt cháu."
Bà cụ vừa đi qua thì phát hiện hai mắt của cháu trai mình đỏ chót, rõ ràng cho thấy đã khóc, giọng nói trong nháy mắt cao lên.
"Không ai bắt nạt cháu cả." Phương Đại Bảo lắc đầu nói.
Thằng nhóc này vừa nãy cướp đồ của người khác rất dữ, sau khi bị Lâm Sở Trì dạy dỗ trái lại ngoan hơn một chút, thế mà lại không mét bà nội mình.
Bà nội Phương lại không tin, cảm thấy không ai bắt nạt cậu nhóc sao cậu nhóc có thể khóc, cho rằng cháu trai bị mà không dám nói, bà ta chống eo mắng: "Ai cho đám nhóc tụi bây bắt nạt Đại Bảo nhà tao."
Ba đứa nhỏ biết tính tình của bà ta, lúc nhìn thấy bà ta đến lập tức trốn bên người Lâm Sở Trì, bây giờ bà ta hoàn toàn không khác gì đang chửi rủa.
Lâm Sở Trì thấy bà ta không hỏi nguyên nhân đã mắng chửi, cảm thấy bà cụ này thật là không phân rõ phải trái, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao vừa nãy đứa nhỏ Phương Gia Bảo lại tùy tiện cướp đồ của người khác.
"Bà nội là đồ xấu xa, ai cho bà mắng bọn họ."
Ai có sữa người đó là mẹ quả thật không sai, ban nãy Phương Gia Bảo ăn cá nướng, tôm nướng của Lâm Sở Trì, lần này vậy mà chửi ngược lại bà nội mình.
Tuy rằng cậu nhóc như vậy cũng không quá tốt, nhưng Lâm Sở Trì nghĩ đến bà cụ không phân rõ phải trái, cảm thấy hoàn toàn là đáng đời.
"Đại Bảo tại sao cháu có thể mắng bà nội?" Bà nội Phương nhìn cháu trai mình, có chút đau lòng.
"Trẻ con tùy tiện mắng người còn không phải học theo người lớn sao, tự bà không làm tấm gương tốt thì đừng trách đứa nhỏ học theo răm rắp."
Lâm Sở Trì nói xong dẫn ba đứa nhỏ rời đi, Phương Gia Bảo thấy vậy, vậy mà bỏ lại bà nội mình đuổi theo.
Cháu trai nói không ai bắt nạt cậu nhóc, còn chủ động đuổi theo chơi với người ta, dù bà nội Phương không hiểu lý lẽ thì cũng không thể làm ầm ĩ nữa.
Lâm Sở Trì không biết bà ta có nghe lọt tai hay không, có điều bị cháu trai mắng, bà ta càng nghĩ càng khó chịu.
Nhà họ Lâm.
Lâm Sở Trì thấy mấy đứa trẻ giống như cái đuôi đi theo mình về nhà, vào nhà lấy ít đồ ăn vặt ra bảo bọn chúng tự đi chơi đi.
Mấy ngày kế tiếp, cô dựa vào tay nghề nấu nướng tài ba, trở thành người được trẻ con yêu thích nhất trong thôn.
Trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua không có trải nghiệm như thế, bây giờ có cảm giác như thủ lĩnh của đám con nít, dẫn bọn trẻ con chơi từ đầu thôn đến cuối thôn, cảm thấy rất thú vị.
"Lâm Lâm thật có kiên nhẫn, vậy mà chịu chơi với đám nhóc đó."
"Đúng vậy, còn chơi trò chơi gia đình, có điều cô ấy nấu ăn rất ngon, thằng cả không tiền đồ của nhà tôi trước đây chê em gái nó chơi trò gia đình quá trẻ con, bây giờ vì miếng ăn còn chủ động chơi cùng, suýt chút nữa làm tôi cười chết."
Ngẫm lại một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, chơi trò gia đình với đám nhóc tí tuổi, hình ảnh quả thực rất thú vị.
"Chị Lâm Lâm, hôm nay chúng ta vẫn chơi trò gia đình chứ?"
Ngày kế cuối của kỳ nghỉ Quốc Khánh, bọn nhỏ đều chạy đến nhà họ Lâm tìm Lâm Sở Trì.
"Hôm nay các em nên làm bài tập rồi."
Nguyên do Lâm Sở Trì nhắc nhở như vậy là vì có cha mẹ cảm thấy con cái nghe lời cô nói, vì thế nhờ cô giúp đỡ.
"Hả, em không muốn làm bài tập."
Nghe tới bài tập, trong nháy mắt khuôn mặt của bọn nhỏ đều khốn khổ.
"Hôm sau phải đi học rồi, các em không làm bài tập thì không kịp đâu." Lâm Sở Trì nói xong lại bổ sung một câu, "Nếu như các em làm mau một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể có thời gian đi chơi."
Bọn nhỏ nghe nói như thế lập tức đều ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, chỉ có hai cô bé nhà họ Ngô mang bài tập đến nhà họ Lâm.
Lâm Sở Trì hiếu kỳ lật bài tập của các cô bé, phát hiện ngữ văn vẫn ổn, đề toán thì cô phải suy nghĩ một lúc, lập tức mừng vì mình đã tốt nghiệp không cần làm bài tập.