Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 24

Thấm thoắt đã trôi qua mười năm. Lúc này ở Long Phượng Giới đã không còn giữ được bình yên nữa. Phong vân tái khởi, nhật nguyệt luân hồi.

Ma Cung, môn phái thần bí đã lộ diện dưới ánh mắt của thiên hạ, truyền nhân Ma Cung - Tiếu Diện Diêm Vương Mặc Thần Dực xuất hiện, dậy sóng trên giang hồ. Nghe đồn hắn không chỉ võ công tuyệt thế còn có dung mạo phi phàm, thủ đoạn tàn nhẫn, bên người đều là nhân vật xuất chúng. Một thân võ công đánh ngang thiên hạ không mấy ai dám đương đầu. Thân phận cao quý, quyền lực ngất trời, là chủ nhân tương lai của một trong ba môn phái mạnh nhất Long Phượng Giới. Nghe nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, hành tung vô định, là vương giả hô mưa gọi gió trong giới tà đạo. Ở trong thế giới của tà phái, hắn chính là vương dưới một người nhưng trên vạn người.

Thần Môn đổi chủ, con trai trưởng Trúc Huyền Tông thay phụ thân là Trúc Tử Cơ làm Môn chủ. Chỉ trong vài tháng đã tiêu diệt toàn bộ phe cánh đối lập, thủ đoạn như sấm, rửa sạch Thần Môn, một đêm danh vang thiên hạ. Trúc Huyền Tông có một muội muội ruột là Họa Dung Như. Nghe đồn Môn chủ đời trước từng yêu một nữ tử họ Họa, nhưng sau khi sinh hạ nữ nhi thì qua đời. Vì để tưởng nhớ đến nàng, Trúc Tử Cơ đã lấy họ của nàng đặc cho nữ nhi, Họa Dung Như từ đó ra đời, ý muốn nhắc đến vị Họa phu nhân trong lòng Trúc Tử Cơ. Đúng với tên nàng, dung nhan như họa, tài nghệ khó một nữ tử nào bằng, được tôn là đệ nhất mỹ nhân, là ý chung nhân của bao công tử thế gia giang hồ. Hai huynh muội mỗi người một vẻ, thay nhau tiếp quản Thần Môn.

Phong Liên Mạch Nhị hoàng tử theo thánh chỉ của Tiên hoàng mà lên ngôi hoàng đế. Phong Tam hoàng tử Phong Ly làm Ly Nam Vương, trợ vua trị vì thiên hạ Lăng Thiên Quốc. Chỉ vài năm đã đưa Lăng Thiên Quốc vượt qua Phi Thiên Quốc, trở thành một quốc gia vững mạnh nhất trong lịch sử Long Phượng Giới!

Chính năm trước cái tên Nguyệt Phủ ra đời ngay lập tức nhấc lên một trận sóng gió. Đại ma đầu Nguyệt Hồng Thiên tái xuất giang hồ với danh nghĩa người đứng đầu Nguyệt Phủ tập hợp bao nhiêu là kỳ nhân dị sĩ bị truy giết trên giang hồ lập ra tiền trang lớn nhất. Chỉ cần không phải là người của nơi khác đến dò la tin tức thì đều được chào đón là tiêu chí của Nguyệt Phủ. Bởi vậy, Nguyệt Phủ cũng là một nơi không ai muốn chọc tới, lỡ đâu chọc giận mấy quái nhân không nói lý lẽ thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng có một điều mà không ai biết ngoài những người trong cuộc, ý tưởng xây dựng một Nguyệt Phủ to lớn lại vô tình tuông ra từ trong miệng của một người bề ngoài là đứa trẻ sáu tuổi bên trong mang một linh hồn đến từ hiện đại.

Mà ở trong gia đình của Nguyệt Tương Dao cũnh xảy ra biến chuyển lớn. Không biết như thế nào Lưu Phi Chiến lại có thể rước được nàng dâu Hoa Ân Ân về nhà, điều này làm cho Nguyệt Tương Dao há hốc một phen thật lâu mới có thể tiếp nhận được.

Hơn nữa là nàng lại có thêm một đệ đệ! Đệ đệ này siêu cấp đáng yêu và sức phá hoại cũng cực kỳ lớn! Hoa Ân Ân cũng phải chào thua với tiểu đệ đệ này. Tuy nhiên Nguyệt Tương Dao cũng chưa gặp tiểu đệ đệ này lần nào bởi vì hai lão gia hỏa hoàn toàn không buông tha nàng, chỉ cần nàng vừa có ý định liền đem nàng quăng vào trong đống sách dược, có khi còn nhân lúc nàng ngủ hạ mê dược rồi ném nàng vào tận sâu trong rừng. Đến khi trở về hoặc thoát ra thì ý tưởng đó bị đá bay sạch sẽ bởi vì nàng sẽ phải "dạy dỗ" lại hai lão gia hỏa một bài học thật xứng đáng. Cứ vậy trôi qua mười năm, Nguyệt Tương Dao cũng chưa một lần gặp lại nghĩa phụ hay nghĩa mẫu, nói gì đến đệ đệ chỉ mới bảy tuổi?

_______________

Dưới góc cây đào đầy hoa nở, một thiếu nữ ngồi đọc sách, bên cạnh là một con hồ ly và một con báo đen. Cứ tưởng như vậy sẽ làm mất đi vẻ đẹp vốn có của thiếu nữ, nào ngờ lại thể hiện được sự hai hòa bất ngờ trong khung cảnh đầm ấm dịu dàng. Làn da như ngọc thạch, má không phấn mà hồng, môi anh đào khẽ nở nụ cười làm cho hoa cỏ cũng phải cụp đầu xấu hổ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vẫn chăm chú vào từng chữ trên trang sách, con ngươi màu nâu sáng ngời khẽ lưu chuyển theo từng dòng chữ, bạch y thả tung trên nền cỏ xanh càng tôn thêm dáng vẻ tùy hứng của nàng. Cả người thiếu nữ như chìm vào trong thế giới riêng của mình, không ai có thể phá vỡ được, như một bức tranh điêu khắc tuyệt mỹ nhất của thế gian.

Tiểu hồ ly bên cạnh có bộ lông xù màu trắng, hai mắt đen láy chăm chú vào con ong đang vo ve gần đó, tứ chi ngắn ngủn không ngừng đi qua đi lại, miệng ngâm nga những từ ngữ chỉ có nó mới hiểu, bàn chân mềm chốc lại dẫm lên cái đuôi dài màu đen của con báo khiến nó ngẩng đầu trừng lớn đôi mắt vàng kim rồi hạ đầu thở phì phò tức giận. Dường như Vĩ Hồ thích thú với việc trêu chọc như vậy, giống như vô ý rồi lại cố tình dẫm lên đuôi Tiểu Hắc, chọc cho Tiểu Hắc xù lông gầm lên trong khi bản thân thì ngồi cười vui vẻ.

Bị hai con thú quấy nhiễu, Nguyệt Tương Dao gấp lại quyển sách, ngước con ngươi màu nâu nhìn lên bầu trời. Mười một năm, nàng đã đi đến thế giới này mười một năm. Rốt cuộc nàng vẫn không biết mục đích của nàng là gì. Linh cảm của nàng cho nàng biết nàng có một mục đích vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả sinh mạng này nhưng mãi vẫn không nhớ được, hoặc là không thể nhớ ra giống như luôn có một rào cản vô hình ngăn cách nàng với luồn trí nhớ đó.

Thở dài, Nguyệt Tương Dao đứng dậy, phủi đi lớp bụi dính trên y phục, bản thân xoay người đi vào phòng. Ngay thời khắc ấy, Nguyệt Tương Dao không hề nhận ra bóng lưng của mình cô tịch như thế nào, khiến cho Vĩ Hồ và Tiểu Hắc đau lòng không thôi.

Xế chiều rất nhanh lại tới, Nguyệt Tương Dao đau đầu nhìn hai vị gia gia. Một người vì muốn uống rượu mà lấy nhằm lọ đựng dược liệu chuẩn bị luyện đan mà uống. Người còn lại thì tức giận đến vểnh ngược râu, hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm lão đầu kia.

"Lão đầu thối! Mau trả cho ta bình dược! Ngươi không biết đó là nguuên liệu cho đan dược lần này sao?!!" Lệ Tùng vươn cánh tay có chút nhăn nheo ra, hai mắt bừng bừng ngọn lửa đối với kẻ còn đang cuối người uống rượu như uống nước lả. Có lẽ dù qua bao nhiêu năm nữa, Lệ Tùng và Lưu Hải Ưu vẫn không thể tránh khỏi tình trạng như nước với lửa, khoan, vẫn có lúc hòa hợp, đó chính là lúc hợp tác cắt đứt ý nghĩ muốn về nhà của Nguyệt Tương Dao và cùng nhau hứng chịu cơn giận dữ của tiểu ma đầu nào đó.

"Phi! Ngươi nghĩ lão tử thích lắm sao! Toàn vị thuốc! Đắng chết lão tử!" Lưu Hải Ưu không ngừng phi nước miếng hòng đem vị đắng xua đi sau đó lại xoay người ra sức dốc rượu vào miệng.

"Ngươi!" Lệ Tùng tức giận chỉ nói ra được một từ duy nhất, bàn tay run run chỉ Lưu Hải Ưu lại bị chặn miệng không thể nói được gì. A a! Tức chết lão! Bình dược đó phải mất công ba tháng dầm mưa dãi nắng mới tạo ra được, vậy mà cái lão đầu này lại xem nó như cỏ dại ven đường muốn nhổ là nhổ!? Bình dược này đủ một gia tài khổng lồ, đưa ra ngoài người người đều tranh nhau cướp đoạt! Vậy mà... Tức chết mà!!!

"Thôi đi, hai người đã tranh cãi hơn canh giờ rồi, còn muốn ăn tối không?" Nguyệt Tương Dao nhíu mi hỏi. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ sớm rồi, nếu hai người còn tiếp tục gây gổ thì không lâu nữa sẽ có ruồi bu vào đó cho xem.

"..." Thấy hai lão giả ngoảnh mặt làm ngơ, trán Nguyệt Tương Dao xuất hiện hai chữ thập thật to. Một tiếng chuông cảnh báo vang lên, Vĩ Hồ và Tiểu Hắc đã chạy khỏi đó cách hơn trăm mét.

"HAI CÁI LÃO GIÀ NÀYYYYYYYY!!!" Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên trong căn phòng nhỏ khiến nó một hồi lung lay, mà bên ngoài sân viện, lấy góc viện đầu tiên làm mốc, một hàng dài chậu hoa cây cảnh mà ngày thường Lệ Tùng nâng như trân bảo một chút cũng không cho đụng, liền như vậy mà sụp đổ xuống như hiệu ứng domino, từ cái đầu hàng này đến cái cuối hàng kia, toàn bộ điều ngã, không một cây thoát khỏi.

"Ong!!!" Bên tai chỉ còn nghe được một từ ong, hai lão gia hỏa mới đình chiến. Nếu không phải bọn họ có nội lực phòng bị thì người chảy máu thất khiếu sẽ là bọn hắn bởi chiêu Sư Tử Hóng này mất! Quả nhiên khi tiểu ma nữ này ra tay dù là đám lão bất tử bọn hắn cũng không địch nổi. Lưu Hải Ưu có chút hối hận vì trước kia dạy nàng chiêu thức này, bên cạnh Lệ Tùng hai mắt trợn to nghe âm thanh đổ vỡ ngoài sân, trong lòng nhỏ máu, cây quý của ta!
Bình Luận (0)
Comment