Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 72

"Ai là người kế tiếp? Gia chấp hết!"

Một câu này trực tiếp chọc giận đám người xanh mặt kể cả mấy môn phái lớn cũng không buông tha. Vốn đã tức giận người Nguyệt Phủ dùng thủ đoạn ép bọn họ không thể ra mặt, lúc này lại bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa khinh thường, có mấy người lão đại suýt chút nữa nhịn không được mà lao xuống lôi đài phanh thây Nguyệt Tinh Bảo ra cho hả giận. Nhưng cũng may là có mấy người giữ được bình tĩnh ngăn lại, nếu không, hậu quả khó lường.

Sắc mặt ai nấy khó coi nhìn về phía thân thể nhỏ bé trên lôi đài, trong lòng nghiến răng ken két. Nếu không phải vì mặt mũi thì tên nhãi ranh này đâu có thể nhảy nhót trên đó được! Quả nhiên cùng với phụ thân hắn một dạng, đều là thứ khiến người người căm ghét!

"Hiaz, đúng là phụ thân nói không sai. Giang hồ nhiều nghĩa hiệp, thấy một đứa con nít như gia nên ai cũng không muốn ra tay. Nhưng là nơi này là sàn đấu, không đấu tức nhận thua. Chẳng lẽ các nghĩa hiệp thật sự "hành hiệp vì nghĩa"?" Chờ lâu, Nguyệt Tinh Bảo cười tinh nghịch cố ý nhấn mạnh hai chữ nghĩa hiệp. Khinh thường và châm biếm trong lời nói ai không hiểu thì đúng là đồ ngu. Một mặt nâng bọn họ thành nghĩa hiệp, một mặt khinh thường bọn họ âm hiểm dối trá, ngay cả đứa con nít cung không bằng. Điều này làm cho một đám người xanh mặt. Lời nói non nớt vừa cười vừa chọc y như việc dùng xăng dập lửa, chẳng những lửa không tắt mà còn bùng lên dữ dội.

Lật đật, có một người đi lên. Hắn ta cầm hung đao, thần sắc dữ tợn dọa người, y phục tóc tai hỗn loạn cũng không đủ diễn tả người này. Bên dưới không ít người bàn tán, hiển nhiên người lên lôi đài khá là có tiếng tăm.

"A! Là Đao Điên Loạn kìa! Sao hắn ở đây?!" Có người thất thanh kêu lớn.

"Có hắn ta ra tay, dù không chết cũng mất nữa cái mạng! Ha ha! Quả nhiên ông trời có mắt! Phen này tiểu từ này thua chắc!!!" Có người hả hê khi người gặp họa.

Những lời nghị luận đó một chữ cũng không thoát khỏi tai Nguyệt Tương Dao. Nguyệt Tương Dao nhướng mày, Đao Điên Loạn nàng cũng có nghe qua. Vốn người Cổ Thục Phái nhưng tông môn bị diệt, trong một đêm nam nhân này liền hóa điên, từ đó chém giết trở thành thú tiêu khiển của hắn, vì vậy có cái tên Đao Điên Loạn. Đối với nam nhân này, Nguyệt Tương Dao cũng không biết nên nói gì hơn, là quá trung tâm với cố phái hay quá dễ bị sa ngã đây? Nếu không, năm đó Cổ Thục phái nổi danh trên giang hồ là hòa nhã không giao tranh lấy đạo giúp dân truyền cho đệ tử lại có một đệ tử lấy giết người làm thú vui cơ chứ? Nhưng nàng cũng không lo lắng, đối với mấy tên cuồng sát, hắn ta càng tức giận càng dễ đối phó, mà Tiểu Châu thì thừa sức thổi bay hắn ta.

"Nhãi ranh! Ngươi có gan chọc giận lão tử thì cũng phải có gan hứng chịu đại đao của lão tử!!!" Không đợi Nguyệt Tinh Bảo chào hỏi xong, Đao Điên Loạn liền vung đao, một đường chém xuống.

Trong mắt Nguyệt Tinh Bảo chớp lóe ánh sáng, thân thủ trải qua mấy tháng được Mặc Thần Dực huấn luyện ma quỷ đã trở nên linh hoạt hơn, chỉ qua vài nhịp thở đã ổn định lại phía sau lưng Đao Điên Loạn.

"Đại thúc, gia ở phía sau! Không nên bị tức giận che mờ mắt a!" Nguyệt Tinh Bảo hô to, thân thủ lại liên tục di chuyển tới địa điểm khác, mỗi lần di chuyển cố ý hay vô tình đều đá vào gót chân của Đao Điên Loạn một cái.

Liên tục bị xoay như chong chóng, lại bị Nguyệt Tinh Bảo đá vào điểm yếu là gót chân, Đao Điên Loạn gần như không thể kiềm chế, tay trái vung đao, tay phải hạ, một nhát lại một nhát chém xuống nhưng Nguyệt Tinh Bảo chẳng những không trúng một nhát đao nào mà còn nhe răng cười một tiếng nghịch ngợm.

"Đại thúc có phải sáng nay chưa ăn cơm đúng không? Tại sao mắt lại mờ thế! Gia đứng bên này mà!"

"Hụt rồi! Là bên trái đó!"

"Bên phải! Coi chừng gót chân a!"

"Đại thúc! Đằng sau! Gia ở đằng sau!"

Cứ như vậy qua lại, hiệp đấu qua gần ba mươi phút cũng không phân thắng bại, mà Đao Điên Loạn có xu hướng bị Nguyệt Tinh Bảo làm cho tức chết.

Nguyệt Tinh Bảo cũng mệt không kém suýt mấy lần bị vồ được, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ sức chịu đựng đâu thể so với người lớn. Nhưng mà mỗi khi chân cậu không nhấc nổi thì có một dòng chân khí chạy dọc theo kinh mạch xóa dần mệt mỏi trong cậu, vì thế mà Nguyệt Tinh Bảo mới có thể kiên trì được lâu như vậy.

Nguyệt Tinh Bảo không biết, chân khí mà cậu nghĩ thật ra là do Tiểu Châu mà ra. Quanh thân Thần thú thường có một lớp thần khí yếu ớt tựa như nội lực để bảo vệ Thần thú, đồng thời cũng là một nguồn cung cấp năng lượng cho Thần thú khi cấp bách. Khi Nguyệt Tinh Bảo cạn kiệt sức lực, lớp thần khí bên ngoài của Tiểu Châu được kích thích, tự động truyền vào cơ thể Nguyệt Tinh Bảo như một mô típ lập lại nhiều lần. Cứ như vậy, cạn lại được hồi, hồi xong lại cạn, dù cơ thể không mệt mỏi nhưng tinh thần lại chịu ảnh hưởng nặng nề.

Cảm thấy bản thân mình cũng không thể cầm cự lâu, Nguyệt Tinh Bảo nắm chặt nắm đấm nhỏ, thái độ cợt nhã trên mặt cũng tiêu tan, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc chưa từng có làm cho đám người bên dưới nín thở dõi theo từng động tác của Nguyệt Tinh Bảo.

Một bước. Hai bước.

Khoảng cách giữa Nguyệt Tinh Bảo và Đao Điên Loạn ngày càng rút ngắn, đám người phía dưới một khắc cũng không dời mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đi chậm chạp trên lôi đài. Có trời mới biết mỗi một bước chân của Nguyệt Tinh Bảo đều làm cho bọn họ hồi hộp chết khiếp, đáng giận hơn là tiểu tử này giống như cố ý bước đi thật chậm khiến cho tim bọn họ như muốn nhảy ra ngoài.

Lúc này Đao Điên Loạn muốn giơ tay chém một lần nữa nhưng đột nhiên hắn khựng lại, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tinh Bảo, hay nói đúng hơn là chiếc vòng trên tay Nguyệt Tinh Bảo. Nếu hắn không nhìn lầm thì chiếc vòng đó vừa động, còn không ngừng phát ra sát khí hướng về hắn. Nội tâm Đao Điên Loạn run sợ, sát khí dày đặc như muốn nhấn chìm hắn lại phát ra từ một đứa trẻ, không, là phát ra từ một cái vòng! Đáy mắt vừa xẹt qua tia tham lam thì đã bị hoảng sợ thay thế, Đao Điên Loạn trợn to mắt liên tục lui về phía sau, thân hình cao to run rẩy miệng không ngừng van xin tha mạng.

Oanh!

Còn không để đám người hiểu chuyện, Nguyệt Tinh Bảo một lần nữa "đá" bay Đao Điên Loạn loạn xuống lôi đài, rồi hừ lạnh. Làm như cậu không thấy tham lam trong mắt hắn vậy đó! Vốn muốn để cho tên này ra khỏi lôi đài nhẹ nhàng nhưng hắn ta lại dám đanh chủ ý lên đồ vật do tỷ tỷ tặng, cái này tội không thể tha!

Tiểu Châu nội tâm hừ lạnh. Chỉ một tên phế vật cũng dám nhìn nó với ánh mắt đó, nó chưa móc mắt hắn là may rồi! Hai mắt lóe lên sát khí nồng nặc, lúc nãy khi ra chiêu, nó cố ý tăng thêm một phần lực đạo và nhắm vào chỗ kia, sau này tên đó đừng mong duy trì nồi giống!

Tĩnh.

Lại một lần nữa tĩnh lặng, đám người phía dưới trợn to mắt nhìn Nguyệt Tinh Bảo. Trong hàng tá người giang hồ, Đao Điên Loạn cũng coi như một cao thủ chém giết vô tình, vậy mà khi đánh với tên nhóc thì lại dễ dàng bị đá bay! Nhiều người vẫn nhịn không được mà hít khí lạnh, lùi về sau một bước. Lúc này đám người mới ý thức được rằng, dù đang đứng dưới trời tuyết lạnh băng thì sau lưng họ vẫn bị một tầng mồ hôi thấm ướt áo.

"Các ngươi còn đánh thì lên! Không đánh thì biến!" Nguyệt Tinh Bảo lau qua mồ hôi trên trán, gương mặt non nớt khinh thuiờng đám người còn đang chết chân nhìn cậu.

Phút chốc một trận ầm ĩ vang lên.

"Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn thì ngươi nghĩ bọn ta sợ ngươi chắc!"

"Chẳng qua là có Nguyệt Phủ sau lưng! Có giỏi thì đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi trở lại đây đánh với lão tử!"

Nguyệt Tinh Bảo nghe vậy thì nhảy lên tức giận nói. "Phi phi! Có quy định nào cấm bản thiếu gia dùng thủ đoạn, các ngươi đánh không lại thì đổ hết lên đầu gia, quả nhiên đám người đạo mạo các ngươi cũng chỉ có vậy! Còn nữa gia có người chống lưng thì thế nào? Có giỏi ngươi đi tìm người chống lưng cho ngươi cao hơn Nguyệt Phủ đi! Phi! Mà ta cũng hiếu kỳ không biết cặp phu thê nào lại có đứa con trời đánh như thế? Khi hắn muốn quang minh chính đại làm việc đều một lần đoạn tuyệt quan hệ với họ. Chậc, chậc! Hẳn là lúc này hai người hận ngươi đến chết đi sống lại rồi."

Đại hán nghe lời này đều tức tái mặt nhưng vì sợ hãi nên cũng không dám lên, duy chỉ có đôi mắt âm ngoan nhìn Nguyệt Tinh Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nguyệt Tương Dao nghe một lời này thì phì cười, bỏ qua sắc mặt xám như tro tàn của đám người chính phái, giọng nói lười biếng xen lẫn tia mị hoặc truyền vào tai đám người. "Tiểu Nhật, trễ rồi. Đánh nhanh đi, chúng ta trở về ăn lẩu."

Nghe tới đồ ăn lạ, hai mắt Nguyệt Tinh Bảo sáng như bóng đèn, tư thái vốn đã kiêu ngạo liền kiêu ngạo hơn, học một bộ dáng bất cần đời của Phong Ly đem ra phô bày toàn diện.

Đám người: "..."

Thật CMN muốn lao lên đánh cho tên tiểu tử này một trận!

Phong Ly thì không cần nói, quần áo trên dưới màu đỏ, tư thái lười biếng muốn ăn đòn, có bao nhiêu khiêu khích thì bấy nhiêu khiêu khích. Mà Nguyệt Tinh Bảo, thân là "truyền nhân" thì càng lợi hại hơn. Không cần một thân quần áo lụa là chói mắt, chỉ cần một cái nhìn nhàn nhạt cùng nụ cười bán nguyệt đã đủ làm cho một đám người giận giơ chân chỉ kém cùng kéo nhau lên lôi đài sống chết với Nguyệt Tinh Bảo.

Mặc Thần Dực buồn bực nhìn lôi đài, ánh mắt rét lạnh quét qua đám người rồi dừng trên người Nguyệt Tinh Bảo, không biết hắn cố ý hay vô tình nhưng Nguyệt Tinh Bảo rõ ràng cảm nhận được một trận hàn khí chạy dọc theo bàn chân.

Ôi thôi thôi! Quên mất còn có nam nhân xấu xa keo kiệt này ngồi đây! Chỉ sợ cậu kéo dài thêm một tý thì người chịu trận không phải là đám người này mà là cậu! Mấy bài huấn luyện ma quỷ đó chỉ cần nhớ lại thôi Nguyệt Tinh Bảo đã rùng mình, tự thề đọc trong lòng nhất định không được trêu chọc tới nam nhân này! Hừm, vẫn tốt hơn là đi theo Hân tỷ tỷ chơi vui hơn.

"Trọng tài, thời gian giới hạn nãy giờ đã qua lâu rồi, có nên tuyên bố kết quả không?" Nguyệt Tinh Bảo không muốn kéo dài thời gian, có trời mới biết trong lòng cậu hiện tại muốn khóc đến chừng nào rồi. A a! Cái nam nhân chết tiệt! Ánh mắt đó, cho rằng Nguyệt Tinh Bảo ta đồ ngu chắc, còn không biết ngươi muốn âm mưu chuyện gì sao?!! Đồ nam nhân xấu xa bỉ ổi!

"Khụ khụ!" Trọng tài lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn quanh đám người muốn bùng nổ cuối cùng giơ tay tuyên bố. "Nếu không có ai dị nghị vậy chức Minh chủ lần này thuộc về Nguyệt Tinh Bảo - Thiếu chủ Nguyệt Phủ!"

"Ta không phục!"

"Không phục! Làm sao có thể để một tiểu tử chỉ mới bảy tuổi là Minh chủ! Trọng tài mau xem xét lại!"

"Đúng vậy! Ta tuyệt đối không thừa nhận hắn là Minh chủ!"

Nhìn một đám người náo loạn đòi đá cậu xuống, Nguyệt Tinh Bảo cười nhạt, tay nâng kên, giọng nói non nớt mang theo sát ý nhàn nhạt lướt qua tai đám người.

"Các ngươi không phục? Được bản thiếu gia đây cũng không ngại bỏ chút thời gian đánh cho các ngươi tới khi nào phục mới thôi! Ai không phục thì lăn kên đây cho bản thiếu gia!" Dù gì cũng là nhi tử của Đại ma đầu Nguyệt Hồng Thiên, khích phách vương giả ngạo thị quần hùng được di truyền từ trong máu, hôm nay khó có được một lần Nguyệt Tinh Bảo dùng đến nó.

Ào ào!

Giờ phút này cũng không có ai nhìn lại mặt mũi, hơn năm người lần lượt phòng kên lôi đài. Nhưng còn chưa đợi họ nói, Nguyệt Tinh Bảo đã phất tay ngang, một cái phất tay này mang theo kình lực cực mạnh hất đám người bay xuống lôi đài.

"..."

Đám người trực tiếp câm lặng, lúc này mới có chút sợ hãi đối với Nguyệt Tinh Bảo. Nhưng là người khâm phục thì ít mà tức giận thì nhiều, một đám người nối đuôi nhau lên lôi đài. Cũng như những người đi trước, lần này Nguyệt Tinh Bảo không đợi đám người này đứng vững, chỉ cần bước qua ranh mức chia lôi đài liền phất tay qua, thế là một đám lại bay khỏi lôi đài.

Đám người: "..."

Chính phái: "..."

Tà phái: "..."

Lần này đủ trực tiếp! Một đám người không ai phát ra nổi một chữ nào. Này, quá trâu bò!

Không còn ai dị nghị, Nguyệt Tinh Bảo luận lý thành chương trở thành Minh chủ kế nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử giang hồ. Kế tiếp cũng không có lễ nghi quái quỷ gì, Băng Vũ Quỳnh dẫn đầu Băng La Đảo tuyên bố lại lần nữa rồi giao ấn tình Minh chủ cho Nguyệt Tinh Bảo, đồng thời cũng không quên đưa ra Chìa Khóa làm cho đám người đỏ mắt ganh tỵ.

Trở về khách điếm cũng là chuyện của ba canh giờ sau.

Lúc Nguyệt Tương Dao vừa bước vào cửa liên sựng lại, tự hỏi bản thân có đi nhầm nhà hay không. Thế quái nào nàng chỉ đi có nửa ngày, khách điếm đã trở thành nơi hoan tàn đổ nát chỉ thiếu cái nóc nhà còn chưa có sập mà thôi.

Khách điếm như vừa bị một cơn bão khủng khiếp quét qua, bàn ghế bị chém đôi bừa bãi, trên tường và cột đều là vết tích của đao kiếm. Mà lão bản với tiểu nhị thì khỏi nói, mặt ai cũng trắng bệch khó coi, thấy nàng như thấy Bồ Tát sống, chỉ thiếu quỳ xuống bái lạy ba lần để tỏ lòng thành kính. Cảnh tượng hỗn loạn như vậy khó mà liên tưởng tới khách điếm trang hoàng mới ban sáng.

Lão bản mặt chảy hai dòng lệ, khuôn mặt già mếu máo tìm Nguyệt Tương Dao kể khổ. Tất cả chuyện này đều do cặp đôi ma vương làm ra. Không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Nguyệt Tương Dao dẫn đơn người rời đi, Mặc Ngọc Hân liền tức giận xách kiếm đuổi theo Phong Ly thề sống thề chết phải đánh Phong Ly thành bã đậu. Cứ thế hai người chơi trò Tom and Jerry, hậu quả là cả khách điếm chỉ còn một đóng bừa bộn không ra hồn.

Nguyệt Tương Dao: "..."

Còn gì để nói nữa không? Lần này thì Phong Ly chết chắc rồi!
Bình Luận (0)
Comment