Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 94

Lúc Nguyệt Tương Dao được áp giải tới thì trời cũng đã tối sẫm, nàng vẫn đi thong thả tựa như đang đi dạo chứ không phải bị binh lính áp giải.

Đám quan lại: "..."

Bọn họ không bắt sai người chứ?

Thống lĩnh tỏ ra rất vô tội, nàng không khóc không nháo còn hết sức phối hợp thì làm sao bọn họ có thể làm hùng hổ dọa người ta cơ chứ. Cảm giác như đánh một quyền vào bông, không đau không ngứa nhưng hết sức khó chịu.

Nguyệt Tương Dao nhìn một sân đầy người thì hơi nhếch môi. Yến Vương ngồi giữa sân, triều thần hai bên đứng dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn nàng, Lạc Dung Hoa thì không thấy đâu, có lẽ không muốn cùng Nguyệt Phủ đối chứng nhưng thái độ tránh né như vậy càng làm cho tội danh của Nguyệt Phủ thêm chắc chắn. Còn các vị hoàng tử khác thì đứng hai bên thái độ xem kịch vui, đại hôn Cửu hoàng tử không suôn sẻ bọn họ là người vui nhất, chỉ hận không đến ôm người Nguyệt Phủ một cái thắm thiết.

Trong khi đó, kẻ gây họa - Hoa Ân Ân ngồi trong lòng của Lưu Phi Chiến, gương mặt ngơ ngác nhìn nàng đi tới. Còn Lưu Phi Chiến thì căng mặt ôm nương tử, ánh mắt dọa người. Hai người bị một đám lính vây quanh không kẽ hở, mũi giáo chỉ về phía hai người phát ra tia sáng lạnh.

Xung quanh không ít người hả hê nhìn người Nguyệt Phủ bị bắt.

"Ngươi chính là Nguyệt Tương Dao, Đại tiểu thư Nguyệt Phủ?" Yến Vương có hơi bất ngờ vì thái độ bình chân như vại của nàng, trong giọng nói không hề có ý tứ hỏi hang mà là khẳng định.

"Không sai." Nguyệt Tương Dao gật đầu, dáng người mảnh khảnh đứng giữa đám lính cũng không hề tỏ ra sợ hãi.

"To gan! Trước mặt hoàng thượng lại không dám hành lễ!" Tên thái giám đứng một bên cất giọng the thé hét lên.

"Hắn không nhận nỗi cái hành lễ của ta." Nguyệt Tương Dao nhàn nhạt nhìn tên thái giám.

Thái giám bị ánh mắt không lạnh không nóng nhìn tới mà cảm thấy như rơi vào hầm băng, sau lưng mồ hôi lạnh tuông rơi, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Nguyệt Tương Dao nói: "Ta chỉ hành lễ với người chết, nếu người muốn, ta sẽ hành lễ trước lăng mộ của ngươi."

"Ngươi!"

Quan lại hai bên nghe xong lập tức lạnh run, đầu cuối xuống thật thấp, cố gắng đem sự tồn tại của mình giảm xuống nhỏ nhất, trong lòng thì kêu gào.

Nàng ta điên rồi! Nhất định là điên rồi! Lại đi trù ẻo vua của một nước, chán sống rồi sao?!!

"Dao Dao!" Lưu Phi Chiến không nhịn được nhắc nhở. Dù gì thì Yến Vương cũng coi như là bằng hữu của hắn, nàng nói như vậy thì có chút quá đáng.

Nguyệt Tương Dao không nói nữa, trong lòng âm thầm bĩu môi. Nếu không phải bằng hữu của thúc, ta mới không ăn nói nhẹ nhàng như vậy! Dám bảo bản cô nương quỳ, đến cả lão cha ta còn chưa quỳ thì đời nào đến phiên hắn trước mặt nàng tác oai tác oái! Không đôt trụi hoàng cung hắn là may rồi!

"Tốt cho một cái Nguyệt Phủ! Các ngươi xem Yến Quốc của trẫm là quả hồng mềm, muốn xoa là xoa muốn nắn là nắn!" Yến Vương quát lớn. "Nếu không phải có người can ngăn, trẫm đã sớm đem các ngươi đuổi khỏi nơi này! Hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, cả kinh thành cũng bị các ngươi quấy đến lật trời! Hôm nay Dung Hoa thành thân các ngươi cũng không buông tha, dám đến bắt người, xem trẫm là kẻ mù sao?!! Người đâu, đem bọn người Nguyệt Phủ nhốt lại cho trẫm, chờ ngày xét xử!"

Quân lính hô tuân lệnh cầm giáo tiền về phía nàng. Có lẽ lúc nãy nàng tỏ ra vô hại nên lúc tiến lại gần bọn chúng không quá phòng bị.

Phanh! Phanh!

Âm thanh va đập nặng nề vang lên, một đám lính bị đá bay ra xa một đoạn, đau đớn nằm rên rỉ. Quay đầu nhìn lại thì bên người nàng không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nhóm hắc y nhân ánh mắt hung ác trừng bọn họ ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

"Đúng ra thì không muốn, nhưng mà Yến Vương đã ép đến như vậy thì chỉ có thể..." Nguyệt Tương Dao thần bì mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một vật đen xì sau đó giơ lên trời.

Trong ánh mắt kinh ngạc của người khác, thiếu nữ mặt mày tinh xảo khẽ mỉm cười phun ra hai chữ: "Tạo phản."

Pằng!

Ầm ầm!

Sau tiếng bắn, bốn phía như bị đông cứng, sau đó một loạt âm thanh cùng rung động từ bốn phương tám hướng truyền đến. Không biết từ đâu, một ngọn lửa bùng cháy, sau đó là hai, ba, dần dần ngọn lửa nổi lên khắp nơi nhấn chìm cả kinh thành vào trong cái miệng rộng tham lam của nó. Tiếng hô cháy, tiếng khóc, tiếng hét vang dội khắp nơi, kéo theo đó là âm thanh đổ vỡ, cả kinh thành phút chóc chìm trong biển lửa kinh hoàng khiến lòng người cũng phải run rẩy.

Yến Vương bật dậy từ trên ghế, sắc mặt xanh trắng nhìn kinh thành khắp nơi hô cứu, lửa đỏ như con quỷ dữ cắn nuốt mọi thứ. Trong tầm nhìn của hắn rơi vào người thiếu nữ đứng ngược sáng mỉm cười nhưng nụ cười của nàng còn đáng sợ hơn con quỷ gấp trăm ngàn lần.

"Ngươi! Ngươi đã làm gì!" Yến Vương không tin được hoàn toàn tuyệt vọng kêu gào.

"Chỉ là tặng cho Hoa ca ca vài đóa pháo hoa, đẹp lắm đúng không?" Nguyệt Tương Dao vẫn mỉm cười, bắt đầu nâng bước đi tới dường như không đem tiếng la hét thất thanh bỏ vào tai. Nụ cười nàng xinh đẹp tuyệt mĩ tựa như không nhiễm khói bụi trần gian nhưng rơi vào mắt Yến Vương thì không khác nào quỷ đòi mạng, lạnh lẽo mang theo sát ý rợn người.

"Đó là dân chúng vô tội! Nguyệt Tương Dao! Ngươi là ác ma!" Có người hét lên đỏ mắt nhìn nàng hận không thể khoét trên người nàng vài cái lỗ.

"Quá khen rồi. Huống chi cái danh này cũng không chỉ có mình ta..." Ánh mắt nàng khẽ đảo qua vị trí của Đại hoàng tử: "Có người nhờ ta làm việc này."

Lúc này Đại hoàng tử mới thu lại vẻ ngoài hốt hoảng, hắn ta bình tĩnh chấp tay với nàng: "Đa tạ Đại tiểu thư đã giúp. Về sau bổn điện hạ nhất định tạ lễ xứng đáng." Hắn quay qua Yến Vương đang sững sờ: "Phụ hoàng, đến nước này thì con không có gì để giải thích nữa. Yến Quốc nên đổi vua rồi." Hắn hô một tiếng, quân lính ập vào bắt trói các quan đại thần, ý định tạo phản không hề che giấu.

Yến Vương không tin vào mắt mình, hắn không ngờ đứa con trai ngày thường ôn hòa lại là một kẻ mưu mô xảo quyệt liên kết với người ngoài mưu phản hắn! Trong phút chốc hắn không thể hoàn hồn.

Hoa Ân Ân và Lưu Phi Chiến mới thật sự là người không kịp hoàn hồn ở đây. Từ khi nào nha đầu lại liên thủ với Đại hoàng tử âm mưu tạo phản, tại sao bọn họ nửa chữ cũng không biết? Bọn họ là đang đóng kịch nhưng màn kịch còn chưa mở thì đã xảy ra chuyện gì vậy! Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi ở đang làm gì vậy?

Hoa Ân Ân có chút hoài nghi nhân sinh nội tâm kêu gào.

Nàng ra tay không chút thương tiếc xóa sạch nửa thành trì trong biển lửa! Nguyệt Tương Dao, ngươi làm vậy, cha ngươi có biết không?!!

"Tại sao! Trẫm chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi, tại sao ngươi lại..." Yến Vương nói không ra hơi, sức lực toàn thân như rút cạn.

Đại hoàng tử nói có chút chua chát: " Ngài nói chưa từng đối xử tệ bạc với ta nhưng ánh mắt ngài đã bao giờ dừng trên người ta? Trong mắt người từ trước đến giờ chỉ có một mình Cửu đệ, dù là ta hay các huynh đệ khác có cố gắng cỡ nào cũng không nhận được sự công nhận của người. Phải chi phụ hoàng nhìn đến ta hay các huynh đệ một lần thì làm sao có cảnh huynh đệ tương tàn." Câu nói cuối cùng tựa như lời than vãn oán trách.

"Phụ hoàng, người nên bó tay chịu trói, lửa ở bên ngoài cần sớm được dập tắt. Ta không đoán trước hậu quả sẽ xảy ra như thế nào nếu người tiếp tục kéo dài thời gian." Đại hoàng tử thu lại cảm xúc, giương mắt nhìn ngọn lửa kêu gào lạnh nhạt nói. Ánh lửa phản chiếu gương mặt hắn tỏ vẻ lạnh lùng.

Yến Vương khổ sở nhắm mắt lại, bên tai còn văng vẳng lời chất vấn của Đại hoàng tử. Nếu như hắn cho các con một cơ hội thì phải chăng sẽ không có cảnh máu lửa này?

"Ha ha! Không uổng công bản tướng chờ lâu như vậy! Màn kịch cũng nên sớm hạ màn!"

Bất ngờ một tiếng cười cuồng vọng truyền vào tai mọi người trên sân. Sau đó một thân kim giáp đi vào, theo sau là một đại quân chỉnh tề trang bị kĩ càng so với nhóm binh lính của Đại hoàng tử thật không đáng nhắc tới.

"Thừa tướng! Hắn đến cứu giá sao? Thật tốt quá!"

"Quả nhiên thừa tướng thần cơ diệu toán đã sớm ngờ được Đại hoàng tử mưu phản nên dẫn quân đến bắt đây mà!"

Trong sân đầy ấp tiếng hô khen ngợi thừa tướng anh minh oai vũ làm cho người mặc kim giáp đắc ý.

Đại hoàng tử thấy tràng diện bất ngờ thay đổi thì sắc mặt trở nên khó coi, bàn tay nắm thành quyền.

"Các vị, đã để các vị đợi lâu, màn kịch đến đây kết thúc rồi." Thừa tương cao giọng nói, giọng hắn trầm đặc vang vọng khắp sân.

"Chuyện gì? Màn kịch?"

"Không lẽ Đại hoàng tử đang diễn kịch? Vậy cuộc mưu phản này chỉ là trò đùa?"

"..." Quần chúng bị quân lính vây quanh nhất thời không còn sợ hãi nhỏ giọng nghị luận.

Nguyệt Tương Dao âm thầm ôm trán, ở trong tinh trạng như thế mà vẫn buôn chuyện được, thật không hiểu nổi năm xưa đám người này làm sao được chọn làm quan, một chút nghi ngờ lão thừa tướng từ đâu dẫn binh tới cũng không có à?

"Ha ha! Các vị đoán đúng rồi. Đại hoàng tử là đang diễn kịch." Lão thừa tướng cười to hai tiếng vui vẻ nói.

Mọi người nghe vậy thì thả lỏng, tâm tình sợ hãi bị đánh lui không còn manh giáp.

Lão thừa tướng: "Nhưng đáng tiếc mưu phản là thật."

"..."

Có người nhịn không được: "Thừa tướng, đến nước này mà ông vẫn còn đùa được à? Đại hoàg tử chỉ là diễn kịch thì lấy đâu ra người mưa phản thật?"

Nguyệt Tương Dao: "..." Ngươi xem Yến Quốc các ngươi thật có tương lai!

Đại hoàng tử: "..." Hắn bó tay rồi.

Yến Vương: "..." Lần sau nhất định không cho tên này đi làm sứ thần nữa, làm mất mặt trẫm quá!

Lão thừa tướng chỉ mình: "Vẫn còn bản tướng."

"Ngài đừng có đùa như vậy. Chúng tôi không tin đâu" là thái độ hầu hết của triều thần, vẫn có người không tin vuốt vuốt ngực.

Lão thừa tướng tức giận: "..." Chẳng lẽ lão không đáng tin đến như vậy sao?

Lão thừa tướng không thèm cùng đám người giải thích, lão giơ tay lên hô bắt người một tiếng, quân lính liền chỉnh tề xông lên bắt người, kẻ phản kháng bị hành quyết tại chỗ.

Đến nước này thì những quan lại u mê tự lừa mình dối người thì cũng phải tin thôi. Đám người bắt đầu hoảng loạn.

"Hộ giá!"

"Hộ giá hoàng thượng!"

Lúc nhất thời, mọi thứ loạn thành một đoàn.

_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

23:00 ngày 9/5/2020

Bình chọn đi nào các nàng ơi!
Bình Luận (0)
Comment